Chương 22: (Vô Đề)

Cô nhớ lại trước đây soái vong có dặn, sau này nếu có gặp con cháu mình, thì hãy ra tay tương trợ.. Nhưng để cho chắc chắn cô vẫn gọi chàng trai lại, hỏi chuyện:

– Anh gì ơi, cho tôi hỏi anh tên họ là gì được không?

Chàng trai trẻ thấy kỳ quái khi một người phú quý như Liễu Thi lại hỏi tên mình, ái ngại đáp:

– Tôi họ Nguyễn, cái tên hèn mọn, không xứng để quan bà biết đâu.

Soái vong cũng họ Nguyễn, vì vậy Liễu Thi càng thêm chắc chắn chàng trai trẻ này chính là hậu duệ cũng soái vong.

Lại nhớ soái vong trước đây một đời là tướng quân oanh liệt, đến đời này con cháu sa sút đi làm thuyền phu, vì thế nên ông ấy mới nhờ cô sau có gặp thì giúp đỡ con cháu sao?

Nhưng Liễu Thi thấy suy đoán này không đúng lắm, linh tính cô mách bảo người này không đơn giản chút nào.

– Tôi tên là Liễu Thi, anh Nguyễn đã ăn tối chưa, mình tôi ăn cùng buồn, anh lấy thêm cái chén dùng bữa cùng tôi đi.

Chàng trai vội lắc đầu:

– Tầng thứ rõ ràng sao tôi có thể chung mâm với quan bà được, xin được ngồi đây tiếp chuyện quan bà vậy.

Nói xong anh ta ngồi xuống cái chiếu gói cách Liễu Thi không xa. Liễu Thi cũng không ép anh ta, cô xới một muôi cơm nóng hổi từ cái niêu rồi cho vào chén, lại gặp thêm một miếng cá, cười hỏi:

– Này tôi không nhầm thì là cá trôi nhỉ, cá trôi kho với củ chuối thơm lắm đây.

Chàng trai đáp:

– Dạ, đây là món ăn dân dã phổ biến với đám thuyền phu chúng tôi đó quan bà.

Liễu Thi cười ẩn ý, hỏi tiếp:

– Mà chủ thuyền có quan hệ gì với anh không? Hay anh chỉ đi làm thuê cho ông ấy thôi.

– Chủ thuyền họ Ngô, tôi chỉ là phận làm thuê làm mướn, nào có thân thích gì với ông ấy.

Liễu Thi nghe vậy thì nhíu mày, chủ thuyền này họ Ngô sao? Tuy vậy rất nhanh khuôn mặt cô đã bình thản trở lại.

– Được rồi, anh có thể lui ra ngoài.

– Có gì cô chứ gọi tôi, tầm sớm hôm sau thuyền sẽ về tới kinh thành Thăng Long.

Đêm nay trăng không quá sáng, như cái lưỡi liềm treo trên mui thuyền. Bầu trời đen tối như thế này rất thích hợp để làm việc xấu

- chẳng hạn như trộm cướp! Ngày gần giường Liễu Thi nằm ngủ bắt đầu có những tiếng rục rịch và lục lọi tìm bới.

Nam Cung Tư Uyển

– Tìm thấy chưa?

– Không thấy đâu cả. Quái lạ thật đấy.

Chàng trai gấp gáp, vội đi nhanh về phía chiếc giường mà Liễu Thi nằm, lật tấm chăn ra thì không thấy bóng dáng Liễu Thi đâu, chỉ thấy bên dưới chỉ là hai cái gối kê độn lên, để giả dạng người nằm.

– Mau, cho người tìm cô ta!

Chàng trai gằn giọng, ra lệnh cho tên chủ thuyền. Chủ thuyền thấy khuôn mặt chàng trai hiện lên vẻ hung tợn thì sợ hãi, vội lấy cái kẻng, đánh thức hơn chục thuyền phu trên thuyền dậy.

Mấy người kia gương mặt còn đang ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài hỏi chủ thuyền:

– Thưa ngài có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt ngài đánh thức anh em chúng tôi dậy thế ạ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!