Chương 21: (Vô Đề)

Đứa bé vâng lời mẹ, chạy ập đến phía đó, bên dưới đã đào sẵn cái hố có lò nung kim loại, nham thạch nóng chảy như con quái vật nuốt chửng lên con bé, nó chỉ hét lên một tiếng đau đớn thê lương:

– A, mẹ ơi, cứu con với…

Liễu Thi thấy cảnh tượng tàn khốc này mà kinh sợ, muốn tiến lên ngăn cản sự việc đau thương này, nhưng rất tiếc đây chỉ là những đoạn hồi ức chắp vá lại, mà cô chỉ là người qua đường đứng xem, không cách nào chạm vào để cứu con bé được.

Mà đám trẻ khác vẫn ngây thơ không biết bạn mình mới bỏ mạng, bị bố mẹ chúng lừa rằng:

– Con Len nó xuống dưới đó lấy chút vàng ý mà.

Ai nấy đều thở phào vì con cái của họ thoát khỏi miệng tử thần, lấy kẹo bánh chia cho chúng nó. Già làng lấy nhưng nguyên liệu ra, vứt vào trong lò, chờ nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, ông ta cố chấp không tin mình làm sai cách, nói:

– Vẫn không đủ, cần thêm nữa, vật tế ít quá.

Cứ như vậy tới khi con quát vật kia nuốt chửng hết đám trẻ trong lòng trong biển lửa mà lò nung vẫn không thấy phản ứng gì, chứ đừng nói là luyện ra được đồng đen.

Đám dân làng đã bắt đầu sốt ruột, quay ra chất vấn già làng:

– Đồng đen của chúng tôi đâu!

– Phải đó, hay là tạo được ra đồng đen rồi, ông đem giấu đi?

Có một người lên tiếng chất vấn, đám dân làng liền vây quanh già làng, tra hỏi ông ta. Già làng biết nếu mình không giao ra được đồng đen, đám người này sẽ không dễ dàng buông tha cho ông ta, vì vậy lấy ra một cái túi đen, bên trong có bọc miếng kim loại giả, ném ra bãi đất trống đằng xa, hét lên:

– Đồng đen trong đó, ai mau tay thì lấy được.

– Của ta, của ta!

– Các ngươi đừng có tranh, nếu không đừng trách!

Lập tức đám dân làng lao vào xâu xé, ẩu đả nhau, những oan hồn của đám trẻ căm hận cha mẹ chúng, kích thích thêm để họ rút gươm giáo tàn sát lẫn nhau, vì thế trên tượng rùa kia mới nhiều vết đao kiếm c.h.é. m nhau như vậy.

Lão già làng định bụng chuồn đi, nhưng cũng không thoát khỏi đao kiếm vô tình, vì vậy chỉ trong vòng vài ngày, bản làng vốn trù phú trở thành một nơi hoang phế.

Những làng kế bên có đi qua tìm thử đồng đen, nhưng ai đã vào thì đều bỏ mạng lại, vì thế lâu dần không có ai dám bén mảng tới đây nữa…

Liễu Thi giật mình thoát khỏi ảo cảnh, khuôn mặt của cô đã đẫm lệ, tự hỏi con người vì lòng tham không đáy của mình, có thể độc ác tới nỗi đẩy con của mình vào đường c.h.ế. t sao?

Bấy giờ cô mới hiểu đồng đen tuy là vật thần kỳ nhưng cũng gây ra hậu họa khôn lường cho thế gian này, khiến ai cũng muốn sở hữu nó. Mà một khi đã ham muốn rồi, lâu dần sẽ bị nó mê hoặc, mất hết nhân tình để tìm cách giành giật được nó.

Cô lại càng quyết tâm, tìm được miếng đồng đen kia càng sớm càng tốt, bằng không nếu nó thất lạc ra ngoài, sẽ dấy lên một trận m.á. u tanh mất.

Cô thở dài, quyết định dành một chút thời gian ở lại đây để làm lễ cầu siêu cho đám trẻ. Trong tay nải của cô luôn chuẩn bị sẵn gạo, muối và hương nhan để phòng có việc cần làm lễ gấp sẽ dùng.

Liễu Thi lấy một ít nước sạch ở cái giếng gần đó, sau đó lại đi tìm hai cành cây khô, buộc chúng lại thành hình chữ thập, rồi dán một lá bùa lên trên đỉnh của nó, thân xác của lũ trẻ đã sớm bị nuốt chửng trong biển lửa, vì vậy cô làm tạm cái hình nhân này, xong việc sẽ đi chôn rồi đắp một nấm mồ, coi như an ủi vong linh của chúng.

Bày biện xong xuôi Liễu Thi lấy đốt ba nén hương, cô quỳ thẳng lưng xuống đất dâng hương ngang trán, miệng lẩm bẩm niệm kinh cầu siêu:

– Nguyện đem lòng thành kính,

Gởi theo đám mây hương,

Phưởng phất khắp mười phương,

Cúng dường ngôi Tam Bảo….

Thề trọn đời giữ đạo,

Theo tự tánh làm lành……..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!