Cô chợt có suy nghĩ táo bạo, biết đâu đồng đen nằm ở dưới sông, rất có khả năng này lắm chứ. Bài thơ kia chỉ đề cập tới xuất xứ của thuật luyện kim, vị quan kia và cuối cùng là nơi đã từng luyện ra đồng đen, còn ám chỉ cuối cùng là khi nước đen nổi lên thì nơi đó sẽ có đồng đen xuất hiện.
Liễu Thi nhẩm lại lần nữa, thì đã hiểu ra toàn bộ dụ ý của người làm ra bài thơ này. Cô vội vàng bảo người lái thuyền đưa mình tới khúc sông đó, đồng thời lấy thêm một nén bạc nữa cho họ:
– Ta là học trò ở viện học sĩ, đang điều tra về sông nước để làm văn tế trời đất sắp tới, cầu cho mưa thuận gió hòa. Cảm phiền các người đưa ta tới đó.
– Dạ, dạ, đội ơn quan bà đã cấp dưỡng.
Họ vội vàng xoay thuyền đưa Liễu Thi tới khúc sông đó. Chừng nửa ngày chèo thuyền thì họ cũng đã tới được nhánh sông nhỏ này, nó đổ ra từ một vùng hoang vắng, không một bóng thuyền qua lại.
Mà kỳ lạ thay ở đây lại có dấu tích của một bến thuyền cực kỳ lớn. Cô lấy la bàn ra xem thử thì quả nhiên kim la bàn xoay loạn xạ, lúc nọ lúc kia, Liễu Thi càng chắc chắn nơi này có liên quan tới đồng đen. Liễu Thi bảo thuyền phu ở đây chờ mình, cô đi một lúc sẽ quay lại lần nữa.
Họ răm rắp nghe lời cô, còn có ý định đi theo bảo vệ:
– Quan bà đi một mình nguy hiểm lắm ạ . Nơi đây cây cao thành rừng, lắm bọn giặc cướp ẩn náu. Hay để chúng tôi đi theo đi.
Liễu Thi không muốn chuyện mình tìm đồng đen bị lộ ra ngoài, đồng đen là vật quý giá tới nhường nào, sợ mình chưa gặp cướp thì đã bị đám phu thuyền này nổi lòng tham g.i.ế. c người đoạt của, cứ đề phòng thì chắc hơn.
– Ta đi điều tra sông ngòi, có làm phép gọi thần sông. Chỉ có mình ta là được, các người đi theo sẽ bị vật c.h.ế. t tươi.
Đám thuyền phu nghe vậy thì mặt xanh tái:
– Ấy. vậy thôi ạ. Quan bà đi cẩn thận.
Nói họ đậu thuyền lại trên bến, Liễu Thi mới yên tâm đi vào khu vực này. Đi dọc theo bến sông thì cây cỏ um tùm không tài nào men theo hết.
Liễu Thi đánh liều đi vào bên trong thật sâu, càng đi thì cô càng thấy nhiều ngôi nhà bị bỏ hoang, và dưới đất tuy cỏ mọc phủ hết vẫn thấy loáng thoáng các viên gạch dùng để lát đường.
Liễu Thi đọc lại bài thơ và thử ghép từ thứ một mỗi câu thơ lại, ghép lại được bốn chữ, cô lẩm bẩm tự hỏi:
– Sao lại bắt đi tìm nơi sinh đẻ.
Kỳ quái!
Liễu Thi tiếp tục đi vào bên trong, càng sâu thì càng thấy nhiều dãy kiến trúc hoang phế. Chứng tỏ nơi đây đã từng là một làng sầm uất, không hiểu vì nguyên nhân gì mà họ lại bỏ đi hết, cuối cùng thành một khu bỏ hoang lạnh lẽo đến thế này.
Cô bỗng nhớ ra, hình như ở đây đều trang trí bằng hình rùa, trước mỗi ngôi nhà có tượng rùa, sau nhà cũng có rùa, đâu đâu cũng có hình rùa.
Mà bình thường người dân hay dùng hổ, nghê hoặc rồng phụng để trang trí, chạm khắc nhà cửa, những nơi như đình làng, chùa chiền. Nào có phải dùng rùa như ở đây, tuy nó là con vật có tuổi thọ cao nhưng chẳng thể so bì với các loài khác về độ phú quý, cát tường.
Chợt Liễu Thi trông thấy bóng dáng một đứa bé gái chạy lướt nhanh qua mặt cô, tuy chỉ quay lại nhìn cô một giây nhưng khuôn mặt nó hiện lên vẻ sợ hãi tột độ, chứ như thấy điều gì khủng khiếp lắm.
Nó chỉ là vong hồn tích tụ những oán niệm của đứa bé khi còn sống, vì một lý do nào đó mà không an lòng đi siêu thoát, đã bị nhốt lại ngôi làng cổ này.
Liễu Thi vội đuổi theo đứa bé, đi hết con đường làng phủ đầy cỏ dại thì Liễu Thi nhìn thấy ở đó có một bức tượng rùa đá khổng lồ, nó đã bị rong rêu mọc kín. Cô lại trông thấy đứa bé kia, nhưng lần này ở cùng với nó còn có thêm nhiều đứa trẻ khác trong làng, chúng đang chơi trò bịt mắt bắt dê.
Tiếng trẻ con nô đùa cười khúc khích cũng khiến Liễu Thi nghe vui tai, nhưng cô biết đằng sau đó nhất định chôn dấu một sự thật động trời nào đó.
Liễu Thi không để ý tới chúng nữa, lại thử gần bức tượng rùa khổng lồ, đưa tay lên sờ thử thì thấy trên đó toàn là những đường khắc loạn xạ, cô thầm phán đoán:
– Chẳng phải chạm khắc gì cả, đây là vết đao kiếm c.h.é. m vào mà thành.
Cả một bức tượng rùa bị đao kiếm c.h.é. m thì chỉ có khả năng nơi này từng bị giặc cướp tràn vào g.i.ế. c hết. Tuy chỉ là suy đoán nhưng cô mong đó không phải thực, bởi chỉ sau một vụ cướp mà diệt môn cả một ngôi làng từng trù phú đến vậy thì thật ác độc làm sao.
Mà bọn trẻ kia hình như phát hiện ra sự có mặt của người lạ là Liễu Thi, chúng dừng trò chơi lại, chạy ùa đến kéo tay cô:
– Chị, chị chơi cùng chúng em đi.
Không hiểu Liễu Thi lại bị chúng mê hoặc, cô cúi người xuống, để đứa bé lấy dải lụa che mắt cô lại. Xung quanh cô là những tiếng trẻ con hò reo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!