Chờ Lý Nguyên Vũ đi hẳn, Liễu Nhan mới quay sang nhìn Liễu Thi hỏi:
– Tối nay em muốn ăn gì để chị kêu nhà bếp làm đây?
Tuy Liễu Nhan hỏi han quan tâm nhưng có lẽ do thân phận con vợ cả vợ lẽ khác biệt, Liễu Thi không tài nào thân thiết hẳn được với chị ấy, trong lòng còn cảm thấy cứ có gì đó cách trở giữa hai người.
Cô khách sáo đáp lời:
– Cảm ơn chị đã quan tâm em, không sao đâu ạ, tối nay em muốn về ăn tối cùng mẹ. Cũng đã muộn rồi em xin phép chị cáo lui trước.
Liễu Nhan cười rộng lượng:
– Con bé này, đã vào phủ ba tháng rồi mà sao còn khách sáo thế chứ? Em mệt rồi thì về trước đi, bên đó có thiếu gì thì cứ nói chị, chúng ta là chị em tốt mà.
Chào tạm biệt Liễu Nhan, Liễu Thi ra về.
Bà Mai và Liễu Thi được phân cho ở một căn biệt viện hẻo lánh nằm ở một góc phủ, tên là Hiền viện, cũng may nhà họ Liễu không bạc đãi tới nỗi bắt hai mẹ con họ chung một phòng, vì vậy Liễu Thi vẫn có phòng riêng, dù nhỏ một chút cũng không sao, có không gian riêng tư để cô tiện luyện pháp.
Vừa đặt chân tới cửa phòng thì tiếng chửi rủa quen thuộc lại vang lên:
– Xấu xí như mày mà cũng dám vác bộ mặt này ra ngoài hả?
Bà Mai đang ngồi trước bàn trang điểm, trông thấy Liễu Thi nay còn búi tóc, cài thêm cây trâm ngọc bĩu môi nói:
– Cái thứ mày có ăn diện tới đâu cũng không đẹp nổi đâu, mà mày nên nhớ gái một đời chồng như mày có ma nó thèm, biết thân biết phận thì cả đời này được yên ổn sống ở phủ nhà họ Liễu, cơm ăn áo mặc không lo.
Dù kêu Liễu Thi yên phận nhưng bà Mai chẳng có chút nào yên phận cả, bà ta mím chặt tấm chu sa để tô thêm sắc đỏ cho đôi môi của mình, lại quay ra nhìn Liễu Thi hỏi:
– Đẹp không mậy?
Hôm nay tao không tin là ông lớn không tới phòng tao!
Liễu Thi chẳng buồn đáp lời bà Mai, vì đã quá thất vọng về bà ta, người mẹ ruột của cô lúc cô sống c.h.ế. t ở nhà họ Hồ chẳng hỏi han lấy một câu, còn câu kết với người khác bỏ ngải hại cô, về sau lại vì ham hư vinh được quay về nhà họ Liễu nên mới tới tìm cô, bởi ông bà cụ Hồ tuổi đã cao, không muốn thấy cháu gái mình lưu lại ở nhân gian nên mới sai người tới đón, với điều kiện là có cô về thì bà ấy mới được về theo.
Ấy vậy mà cha cô
- Liễu thượng thư đã chuẩn bị một biệt viện ở ngoài kinh thành cho hai mẹ con họ, có thể thấy ông ấy chán ghét mẹ con họ tới mức nào, may Liễu Thi nhớ ra tấm lệnh bài quan Trịnh đưa cho mình dạo trước, đưa cho cha để đổi lấy cơ hội vào phủ, vì thế họ mới có thể bước chân vào phủ nhà họ Liễu.
Thứ không phải của mình thì có cầu cũng không được, Liễu Thi hiểu điều này, đợi sau khi tìm được đèn Bảo Đăng để tụ hồn cậu cả, cô sẽ rời khỏi phủ nhà họ Liễu, bản thân mình đã làm họ khó chịu, đâu cần phải cố ở lại rước lấy nhục làm chi.
– Ơ con ranh kia, mẹ mày hỏi mà mày không thèm trả lời à?
– Dạ, mẹ đẹp nhất! Con xin phép về phòng trước đây ạ.
Liễu Thi đáp cho có lệ, lấy tạm một cái bánh bao trong mâm đồng rồi đi về phòng mình. Mấy tháng này tu vi của Liễu Thi đã tăng lên không ít, âm khí từ ma cà rồng trong người cô đã được cô kiểm soát triệt để, kể từ khi nhà họ Hồ bị hủy, việc Liễu Thi bị nhiễm lời nguyền ma cà rồng cùng những việc cô đã trải qua tại đó cũng bị chôn vùi theo, ngay cả bà Mai cũng không biết, vì vậy cô không lo có kẻ xấu hãm hại được mình.
Sáng hôm sau theo quy củ của nhà họ Liễu thì bà Mai và Liễu Thi phải tới sớm chào ông bà Liễu, sau đó là đi thăm vợ cả, xong việc mới được về phòng ăn sáng. Những dòng họ thư hương thế gia như họ Liễu quy củ cực kỳ phức tạp, phân biệt chính thứ còn hơn cả thương nhân như nhà họ Hồ.
Bà Mai vì hôm qua định dụ dỗ quan thượng thư, không may bị phát hiện, thế nên đã bị cấm túc trong viện một tháng, chỉ còn mình Liễu Thi tới thỉnh an ông bà nội.
Ông bà nội của Liễu Thi tuổi đã cao, ông nội khuôn mặt nghiêm nghị, có thể thấy là người từng trải trên quan trường, bà nội thì có phần hiền hậu hơn, thấy Liễu Thi ngoan ngoãn lễ phép thì cũng thương, không chê bai dung nhan xấu xí của cô mà còn an ủi cô:
– Cháu gái ngoan, đợi chút thời gian nữa chị cháu gả đi trước rồi, bà nội sẽ tìm cho cháu một nhà tử tế để gả đi.
Liễu Thi nghe vậy thì vội lắc đầu từ chối khéo:
– Trước đây con đã có một đời chồng, nay dung nhan còn bị hủy, hà tất phải làm xấu danh nhà họ Liễu chi nội, con cảm ơn ý tốt của nội, con cứ sống thế này chăm nội là hạnh phúc rồi ạ.
Bàn tay khô ráp của bà nội đặt lên má trái đầy vết bỏng của Liễu Thi, xót xa nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!