– Mới sáng ra đã có người chết, còn để Nguyễn tiểu thư trông thấy, lão quản gia, ông mau an táng với thu xếp cho người nhà anh ta đi.
Liễu Nhan cười nói ra lệnh.
Lại quay ra thân thiết gọi Nguyễn Phụng:
– Chị họ, đêm qua chị không ở lại phòng em, em mong mãi, còn đang định sang phòng em Thi thăm chị đấy.
Nguyễn Phụng thấy khuôn mặt tươi cười của Liễu Nhan thì vẻ mặt hờ hừng thấy rõ, đáp qua loa:
– Không cần em nhọc tâm vậy đâu…
Liễu Nhan nắm lấy tay Nguyễn Phụng, cười nói:
– Sao vậy được chứ, đây là lần đầu tiên chị tới nhà em chơi mà, em mà đón tiếp chị không cẩn thận, ông ngoại và cậu trách thì sao?
Nguyễn Phụng uyển chuyển gạt tay Liễu Nhan ra, đáp:
– Ông nội và cha vốn không để ý tiểu tiết như vậy
Nguyễn Phụng không nể mặt mình trước mặt nhiều người, mắt Liễu Nhan đã đỏ hoe, ấm ức nói:
– Hồi bé em nhớ quãng thời gian mẹ đưa em lên núi Cửu U ở cùng ông ngoại, cậu, với chị nhiều năm, chẳng phải chị em ta vẫn thân thiết hay sao. Hà cớ gì chị em nhiều năm không gặp, chị lại xa cách em vậy chứ!
Nguyễn Phụng nhíu mi hồi tưởng lại chuyện xưa, nhớ lại lúc cô học y thuật thì ông nội và cha sẽ dạy Liễu Nhan đạo pháp, còn dặn dò hai chị em cô sau này sẽ tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau. Quả thực hồi bé Nguyễn Phụng rất quý cô em họ này, như cái đuôi nhỏ luôn theo sau cô.
Có lần hai chị em nghịch dại, trốn vào trong rừng thu phục hổ tinh, hai đứa bé sáu tuổi, tuổi nhỏ sao có thể đấu lại được chúa sơn lâm đây, trong giây phút sinh tử là Liễu Nhan đã đứng ra, dùng thân mình che chắn bảo vệ Nguyễn Phụng an toàn.
Cũng may cha đến kịp, cứu được hai người họ.
Nhưng Liễu Nhan mất m.á. u quá nhiều đã lâm vào hôn mệ. Lần đó Nguyễn Phụng quỳ dưới mưa ba ngày ba đêm, chỉ hận mình không chịu đau thay em họ. Mà sau lần đó trên lưng Liễu Nhan cũng đã để lại vết bớt do móng vuốt của hổ cào.
Nam Cung Tư Uyển
Đầu óc Nguyễn Phụng đột nhiên choáng váng, bây giờ mới nhớ lại đêm qua khi châm cứu cho Liễu Thi, thấy trên lưng Liễu Thi cũng có vết sẹo, đây chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
Lại nói sau đó giữa cô và ông ngoại xích mích chuyện gì đó, cô tức giận đưa em họ về phủ thượng thư, từ đó gần như đoạn tuyệt quan hệ với Nguyễn tộc bọn họ.
Nhiều năm sau Nguyễn Phụng có dịp quay lại kinh thành, lại nhân sinh thần cô em họ, vì vậy tiện ghé vào phủ thượng thư chúc mừng, chỉ không hiểu là tại sao lại sinh ra ác cảm với Liễu Nhan. Cô em họ vốn ngoan ngoan, thật thà hồi xưa không hiểu sao giờ lại giả tạo một cách đáng ghét như thế.
Nhưng dù sao Liễu Nhan có ơn cứu mạng với cô năm xưa, vì vậy Nguyễn Phụng thở dài đáp:
– Mấy ngày nay tâm trạng chị không tốt, xin lỗi em.
Nguyễn Phụng đã xuống nước, Liễu Nhan cũng thuận nước đẩy thuyền cười rộng lượng, sau đó vừa đi vừa ôn lại chuyện cũ cùng Nguyễn Phụng:
– Không sao đâu ạ, còn nhớ dưới gốc cây đào sau núi năm đó chị em ta có chôn hai hũ rượu, cùng hẹn sau này người nào lấy chồng thì sẽ đào lên một hũ, chẳng hay chị còn nhớ hay chăng?
Nguyễn Phụng nhíu mày, chuyện này chỉ có cô và Liễu Nhan biết, ngay cả ông nội và cha cũng không biết được. Liễu Nhan vẫn là Liễu Nhan mà thôi, có thể sống với cô nên tính cách có phần thay đổi, vả lại nghe nói lúc tám tuổi Liễu Nhan có ngã xuống vách núi, thuật pháp mất sạch, coi như hai người hết duyên đi, là cô suy nghĩ nhiều rồi.
– Nghe nói tháng tám tới em sẽ xuất giá sao?
Liễu Nhan gật đầu, trên gò má xinh đẹp ửng đỏ, càng nhìn càng thấy xinh đẹp:
– Dạ vâng ạ, là con trai của Liên quận chúa ạ.
Nguyễn Phụng gật đầu, trong lòng thở dài, dù giờ không thân được như trước, nhưng vẫn thấy vui khi Liễu Nhan tìm được nhà tốt để gả, thành tâm chúc phúc:
– Đúng là con gái lớn rồi không giữ được nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!