Chương 17: (Vô Đề)

Bà Mai vừa dứt lời thì cái miệng ở giữa bụng bức tượng dịch chuyển, tiếng âm thanh khàn khàn vang lên như từ dưới cõi địa ngục vọng đến:

– Gọi ta có việc gì….

Bà Mai cả người cũng run lên, vừa chắp tay vừa khấn:

– Bẩm ngài, xin ngài chế ngự âm khí trong người nó giúp con! Xóa những ký ức khi nãy từng xảy ra, để nó vẫn nghĩ con là một người mẹ tốt!

– Còn không mau tỏ lòng thành kính của ngươi!

Bà Mai vội đáp:

– Dạ dạ…

Sau đó bà Mai kéo cao tay áo lên, lấy từ trên tủ thờ một con d.a. o bằng bạc, một cái chén đã để sẵn tại đó, bà Mai nghiến răng, không chần chừ mà c.ắ. t c. ổ tay mình. Máu tươi chực chào phun ra như suối, chẳng mấy chốc đã đầy cái chén.

Sắc mặt của bà Mai cũng vì đó mà tái đi vì mất nhiều máu, miệng cố lẩm bẩm:

– Vì con gái ta, vì con gái ta…

Xong xuôi bà ta lấy vải trắng buộc cổ tay lại để cầm máu, rồi mới lấy thêm một nén hương nữa cắm vào lư, khấn tiếp:

– Chút lễ mọn xin tà thần nhận cho rồi thỏa mong ước của con!

Máu trong cái chén chảy ngược lên không trung, tới giữa chừng thì đột nhiên biến mất, như bị thứ gì nuốt sạch vậy. Tà thần đã no nê, mới tru lên:

– Theo ý nguyện nhà ngươi!

Một cái tay trên bức tượng chỉ vào người Liễu Thi, cả người cô như bị giật, sốc nảy lên từng trận. Liễu Thi nằm co ro người lại, ôm đầu rên rỉ:

– Thả tôi ra!

Đừng, đừng động vào ký ức của tôi!

– Những chuyện này, tôi không muốn quên! Mẹ, cha, ông ngoại, cậu….

m khí trên người Liễu Thi cùng với đó cũng nồng đậm hơn, có xu hướng lấn át được cả tà khí màu đỏ của tà thần. Tà thần hừ lạnh:

– Chút nữa bà phải hiến thêm cho ta một bát máu!

Con ranh này càng lúc càng mạnh, sắp phá được phong ấn, thoát khỏi sự kiểm soát của ta rồi!

Bà Mai nghe vậy thì hoảng sợ, tại sao trong thời gian ngắn nó có thể mạnh lên như vậy chứ! Trong đầu bà ta đang thầm suy tính có nên g.i.ế. c Liễu Thi để trừ hậu hoạn hẳn hay không.

– Hay là g.i.ế. c nó…!

Nam Cung Tư Uyển

Bà Mai cầm lấy con dao, đang định đ.â. m Liễu Thi thì bên ngoài có tiếng người gõ cửa, là giọng nữ vang lên:

– Liễu Thi, Liễu Thi, cô có ở trong đó không?

Giờ mà g.i.ế. c Liễu Thi bà ta không những sẽ bị nghi ngờ, có khi còn làm lộ chuyện năm xưa, vì vậy bà Mai thu d.a. o lại, nói với tà thần:

– Ngài cứ tạm thời cưỡng ép phong ấn nó thêm đi, con sẽ nghĩ cách tiếp..

Lập tức bức tượng tà thần đỏ rực, hút lấy âm khí của Liễu Thi, còn có thêm những bong bóng ký ức cũng được thu vào cái miệng lớn của nó.

– Không ai thưa tôi thất lễ mở cửa vào nhá!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!