Chương 16: (Vô Đề)

Liễu Thi vốn nhạy bén với mùi hương hơn ai hết, từ xa cô đã ngửi thấy mùi lạ trong phòng Liễu Nhan, trước khi vào phòng Liễu Thi đã lén đưa lên mũi khăn tay có tẩm hương liệu để giải độc sẵn.

Thật không ngờ mê hương trong phòng Liễu Nhan lại có thêm luồng tà khí lạ, khiến Liễu Thi càng lúc càng thấy đầu đau như búa bổ, như muốn nổ tung đến nơi.

– Aaaa! Cút đi! Đừng chạm vào tôi!

Liễu Thi vừa ôm đầu, vừa hét lên đau đớn. Vốn lúc trước cô ngỡ bà Mai chỉ đơn giản biết chút thuật pháp kết nối người âm với người dương nên có thể mai mối đám cưới giữa hai cõi, thật không ngờ trên người bà ấy lại có tà khí!

Không còn thời gian để Liễu Thi suy nghĩ miên man, tên lính gác như mất khống chế, định bụng xông tới vồ lấy cơ thể cô. Liễu Thi gắng gượng chút sức lực cuối cùng, lách người qua một bên.

Tên lính gác vồ hụt lấy chiếc bàn giữa phòng, phút chốc chén lọ trên bàn rớt hết xuống đất, tạo lên những tiếng loảng xoảng inh tai.

– Đừng lại đây!

Nếu không đừng trách tôi!

Liễu Thi rút lấy con d.a. o nhỏ từ thắt lưng ra, giơ về phía trước đe dọa tên lính gác cổng. Mà hắn nào còn tia lí trí nào, ngồi bật dậy lại tiếp tục vồ lấy Liễu Thi. Lần này thì Liễu Thi không tránh được, bị hắn đè xuống dưới đất.

Tên lính gác dùng bàn tay thô ráp của mình sờ lên mặt bên phải của Liễu Thi, cười hung tợn:

– Ái chà, da mặt cũng mịn đấy chứ! Sờ thích thật đấy!

Trong đầu Liễu Thi chỉ còn lại hận ý, nghĩ lại trước giờ mẹ đẻ luôn muốn hại mình, chị em tốt trở mặt, cô tự thấy mình với người khác luôn hết lòng, cũng chưa từng muốn hại ai bao giờ, tại sao người khác lại luôn muốn đẩy cô vào chỗ c.h.ế. t cơ chứ! Ngay cậu cả là ánh nắng duy nhất trong lòng cô cũng rời cô mà đi.

Trong khoảnh khắc Liễu Thi thấy hận mọi thứ trên đời, cô ngẩng đầu lên trần nhà, bi thống hỏi:

– Tại sao ông trời lại bất công với tôi như thế?

Cả người cô như được truyền vào một luồng sức mạnh kinh người, trái tim trong lồng n.g.ự. c đập nhanh hơn vài nhịp, đôi mắt không còn trong suốt như bình thường mà hiện sang màu lục phách như mắt mèo, ngón tay và răng nanh của Liễu Thi mọc dài ra.

Cô giơ tay lên, bóp chặt lấy cổ tên lính gác cổng, nghiến răng nói:

– Mày có ý làm nhục tao, đáng chết!

Giọng Liễu Thi không trong trẻo như bình thường mà trở nên khàn đục, cô nói mà thở ra một trận âm khí lạnh lẽo, khiến cho tên đàn ông kia khiếp sợ, miệng lắp bắp cầu xin:

– Nhị… nhị tiểu thư tha mạng, tôi, tôi bị vinh hoa phú quý làm cho mờ mắt. Tha mạng….

Luồng tà khí trong phòng cộng thêm hận ý dồn nén trong người Liễu Thi bấy lâu đã làm trỗi dậy âm khí của ma cà rồng trong người Liễu Thi bấy lâu nay.

Phàm là con người, ai cũng đều sẽ có nhân cách tốt và xấu, chỉ là Liễu Thi luôn cố trấn áp đi nhân cách xấu của mình, hận ý về những chuyện xảy ra tích tụ bấy lâu nay, trào lên như dung nhan phun khỏi núi lửa, Liễu Thi nhấc tên lính gác như nhấc một con ếch, nói:

– Từ giờ tao sẽ không nhân nhượng nữa, những kẻ hại tao đều phải đáng chết!

Mặt tên lính gác cổng tái xanh đi, cố vùng vẫy nhưng vô ích, sức lực từ Liễu Thi quá lớn khiến hắn không cựa quậy được.

– Xin cô… tha mạng….

Trời cao.. có đức hiếu sinh…

Tay của Liễu Thi run lên, trong đầu cô lúc này hai nhân cách thiện và ác đang đấu tranh lẫn nhau. Sau cùng chút thiện tâm của Liễu Thi vẫn chiến thắng, dù cuộc đời có vùi dập cô nhưng cô cũng không có quyền tước đi mạng sống của bất kỳ sinh linh nào.

Bàn tay của cô buông lỏng, tên lính gác cổng ngã quỵ xuống đất, cả người mềm như cọng bún.

Liễu Thi ôm đầu, ra lệnh:

– Mau cút khỏi đây!

Cô sợ mình sẽ không khống chế được nhân cách ác đang ngự trị trong tâm trí. Tên lính gác lấy hết sức bình sinh, muốn chạy ra ngoài nhưng cửa đã bị bà Mai chốt lại, hắn đập cửa, hét lớn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!