Nguyễn Liêu nhíu mày nói:
– Em đã hứa sẽ dẫn tôi đi thăm quan khắp kinh thành vậy mà lủi đi viện học sĩ gần tháng trời, giỏi thật đấy!
Liễu Thi cúi đầu, xấu hổ đáp:
– Trong viện học sĩ nhiều việc, tôi quên mất, thật xin lỗi anh. Ngày mai nếu anh không có bận gì không?
Nguyễn Liêu đang định trả lời thì có một giọng nữ nói vào:
– Không cần đâu! Tôi đã sớm dẫn anh ý thăm thú khắp kinh thành rồi. Ai cần cô chứ!
Liễu Thi quay ra nhìn thì thấy một cô gái trẻ, trạc tuổi cô, trên người ăn mặc tuy giản dị nhưng không thiếu phần thanh cao, hơi thở trên người thanh thuần, có thể thấy xuất thân không tầm thường
- hơn nữa còn là người luyện pháp như cô.
Cô ta thân thiết nắm lấy tay Nguyễn Liêu cười nói:
– Phải không anh Liêu?
Nguyễn Liêu thấy Liễu Thi nhìn mình thì vội giải thích:
– Đây là Nguyễn Phụng, em gái tôi.
Nguyễn Phụng nghe thấy vậy thì trừng mắt, không vui nói:
– Em gái gì chứ! Anh chỉ là con nuôi của cha thôi mà, chúng ta lại có hôn ước, em không thích anh thân thiết với cô gái nào đâu đấy!
Liễu Thi thấy cô gái này thẳng tính không vòng vo nói ý tứ như những người khác thì thấy khá thú vị, vội xua tay bảo:
– Ấy, xin tiểu thư đừng hiểu nhầm.
Tôi với công tử Liêu đây bèo nước gặp nhau mấy bận nên có chút quen biết thôi, tôi tên Liễu Thi, cũng đã có chồng rồi!
Không hiểu sao nghe Liễu Thi nói vậy Nguyễn Liêu thấy trong lòng có chút gì đó khó chịu nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
Nguyễn Phụng cười hì hì nói:
– Nể tình chúng ta sắp về nhà rồi, ngày mai cho anh cùng cô ta đi đó, nhưng phải dẫn em theo.
Liễu Thi cười:
– Đương nhiên rồi. Mà tôi có thắc mắc này, hỏi ra có chút đường đột.
Nguyễn Phụng đáp:
– Cô cứ hỏi đi.
– Hai người đều họ Nguyễn, mà hôm nay đều dự sinh thần của chị Nhan, chẳng hay có quan hệ với mẹ cả đúng không?
Nguyễn Phụng đáp:
– Tôi là cháu gái của bà ấy, tính ra tôi với Liễu Nhan là chị em họ. Vốn cha và ông ngoại vì một số chuyện mà giận bác gái hơn mười năm nay rồi… Hôm nay là tôi lén đến đó, cũng muốn xem cô em họ nức tiếng kinh thành như nào. Ai dè…
– Giả tạo, xấu tính, chỉ được cái mã ngoài thôi!
Nhìn tôi đã thấy không ưa rồi!
Lần đầu tiên có người nhận xét Liễu Nhan như vậy, Liễu Thi càng nói chuyện càng thấy Nguyễn Phụng thú vị, hiếm có cô gái nào thành thật, thẳng tính như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!