– Nhưng tôi là phận nữ. Việc này không tiện cho lắm…
– Tiểu thư yên tâm, tôi gọi người hầu tới.
Mấy cô người hầu đi ra, họ lục soát trên người Liễu Thi để kiểm tra có mang theo vật gì nguy hiểm hay không. Kiểm tra xong thì Liễu Thi đi vào trong phòng của quan. Trọng binh được cắt cử đứng nghiêm canh giữ, gươm giáp chỉnh tề chỉ cần có động tĩnh lập tức phản ứng ngay.
Liễu Thi đi vào trong phòng thì trông thấy vị quan kia đang ngồi trên bàn lớn, tay cầm bút viết gì đó. Liễu Thi theo phép không ngồi, mà chờ đợi vị quan kia lên tiếng. Trong lúc ngồi chờ đợi thì Liễu Thi ngửi thấy được mùi máu, tuy không nồng đậm, vừa thoang thoảng thôi đã khiến cô nhận ra được.
Nam Cung Tư Uyển
Ông ấy viết xong đưa lên tấm tắc một hồi thì mới chú ý tới người đứng ngoài kia :
– Sao cô không ngồi đứng chi cho mỏi chân?
– Thưa quan học sĩ , tôi vẫn hiểu đạo lý chủ nhà chưa ngỏ thì kẻ khách sao dám tự ý, chỉ dám đứng xem ngài múa văn.
– Múa văn?
Cô cũng biết ăn nói đó chứ, ngồi cái ghế kỷ hương đằng kia đi.
Người hầu ở ngoài cũng vội đi vào pha trà mời Liễu Thi, quan lớn cầm tác phẩm mới viết của mình đặt lên bàn. Tay đưa lấy chén trà phun lên làm cho cả tác phẩm lộ ra. Dưới cơn mưa trà, cả bức tranh thủy mặc cùng với dòng thơ đề trên đó chuyển mình.
Liễu Thi thấy đó là một bức tranh về một con sông lớn, chảy từ trời xuống. Cô đọc khẽ:
– Sông ngân hà chảy vượt nhân gian.
Quan lớn cũng nghe thấy câu Liễu Thi thì ngạc nhiên lắm:
– Sông ngân hà chảy vượt nhân gian? Nghe cũng thấy hay, chỉ thiếu là vẫn chưa có cái độ chín tới của thơ dành cho tranh thủy mặc.
Cô phải biết là trong cầm kỳ thi họa, ở trong bất kỳ nghệ thuật nào cũng cần tới sự chiêm nghiệm hòa quyện với tâm hồn của người làm ra.
– Dạ, lời quan dạy chí phải.
Ông ấy sai người hầu cất tác phẩm của mình đi, ngồi xuống ghế rồi đưa tay mời Liễu Thi hạ tọa:
– Ta nghe bảo là cô là người trong đợt vừa rồi đối được văn thơ, chữ nghĩa của thần linh. Khiến miếu thần mất linh thiêng, quỷ thần khiếp sợ.
Liễu Thi vội xua tay đáp:
– Dạ, tôi không dám.
Chỉ là may mắn hợp ý thần linh, chứ không khoa trương như lời mọi người đồn đãi đâu ạ.
Quan gật đầu khen tấm tắc:
– Còn nhỏ mà hiểu lễ nghĩa, lại khiêm tốn. Giỏi!
Chợt từ bên ngoài có người chạy vào nói khẽ với quan điều gì đó, rồi một lát sau có một đoàn người khiêng hơn mười hòm rương gỗ đỏ đi vào.
Liễu Thi nhìn ra cũng biết là chuyện gì.
Quan phất tay cho người mang xuống, đánh mắt về Liễu Thi và hỏi:
– Chữ cô ta đã thấy qua. Vừa vặn có việc cần cô trợ giúp ta một tay.
Liễu Thi hơi thấy bất ngờ, mới gặp lần đầu đã muốn mình giúp. Mà ông ấy lại là đại học sĩ, cần gì tới người như Liễu Thi chứ.
Cô còn chưa đáp ông ấy đã mang ra một cuộn thư được gói kín trong tráp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!