Ngay cả công tử họ Lê cũng đứng ra nói:
– Cô đối hay lắm, chuyện này ta sẽ đem bẩm cha, không thể để nhân tài như cô mai mốt được.
Phút chốc được nhiều người vây quanh như vậy khiến Liễu Thi thấy không quen. Khi nãy thời gian cấp bách, cô chỉ muốn cứu mọi người mà thôi, không ngờ lại gây ra chuyện ồn ào như vậy.
– Cô làm tôi ngạc nhiên hết chuyện này tới chuyện khác đấy.
Nguyễn Liêu cười nói, không tiếc dành lời khen cho Liễu Thi.
Liễu Thi cũng chỉ khiêm tốn đáp:
– Cảm ơn anh.
– À phải rồi, tôi sẽ ở lại kinh thành mấy tháng, lạ nước lạ cái, cô dẫn tôi tham quan được không?
Liễu Thi thắc mắc hỏi:
– Sao anh nói là lên kinh cùng người thân mà…
Nguyễn Liêu đáp:
– À ý cô là Nguyễn Phụng ấy hả? Em ấy lên kinh nhiều lần rồi, lần nào cứ đến kinh thành là nó đi nghe tuồng ở gánh hát gì ý, có ngó ngàng gì tới tôi đâu!
Liễu Thi mỉm cười:
– Tôi biết rồi, đó là gánh hát của ông chủ họ Lưu, khi nào có dịp tôi sẽ dẫn anh tới đó xem luôn.
Liễu Nhan nhìn Liễu Thi được người người vây quanh thì cảm thấy khó chịu, nghĩ rằng Liễu Thi đang cướp dần mọi thứ của mình thì tức đỏ mắt.
Nhìn sang Lý Nguyên Vũ đang đứng cạnh mình nhưng mắt thì hướng về phía Liễu Thi thì càng cảm thấy nguy cơ ngày một nhiều.
– Cậu Vũ đưa em hồi phủ được không ạ?
Lý Nguyên Vũ lơ đãng gật đầu, không hiểu sao thấy Liễu Thi thân thiết với người đàn ông khác khiến anh ta thấy khó chịu, đã vậy người đàn ông này nhìn còn giống người chồng đã c.h.ế. t của Liễu Thi.
Chuyện nhà họ Hồ Lý Nguyên Vũ đã nghe quan tam phẩm kể hết tất cả, anh ta còn cảm thấy vui thay Liễu Thi, bởi người quỷ khác biệt, khó chung đường.
Hồ Nam c.h.ế. t đối với Liễu Thi lại là một sự giải thoát.
– Em đừng buồn, em cũng chỉ muốn giúp mọi người thôi mà.
Lý Nguyên Vũ an ủi Liễu Nhan một câu….
Liễu Nhan ôm chặt lấy cánh tay của Lý Nguyên Vũ nói:
– Sao em có thể buồn cơ chứ, phải vui mới phải, em Thi có tài như vậy, sau lần này sẽ có nhiều người tới phủ nhà em cầu hôn em ấy đây. Mà không biết người đang đi cạnh em ấy là ai cậu nhỉ?
Từ khi về phủ đến nay không thấy em ấy thân thiết với người con trai nào, có khi sau lần ngắm trăng lần này, em ấy tìm được người thương cũng nên….
– Chắc không phải đâu, em gái em dù sao cũng là khuê nữ, em nói như vậy nhỡ người ngoài nghe thấy làm hỏng thanh danh của em ấy thì sao?
Liễu Nhan bàn tay bấu chặt tà váy, cố bình tĩnh nói:
– Là em suy nghĩ không thấu đáo rồi.
Trải qua buổi ngắm trăng lần này, danh tiếng của Liễu Thi có thể nói là lên như diều gặp gió, các vị công tử tiểu thư được Liễu Thi cứu mạng ai nấy đều đi khắp nơi ca ngợi cô. Ngay cả Liễu thượng thư lên triều cũng được thơm lây, khiến cho ông ấy phải nhìn Liễu Thi bằng con mắt khác xưa.
Giờ khi nhắc đến phủ thượng thư, người ta không chỉ ca ngợi đại tiểu thư Liễu Nhan xinh đẹp mà còn khen cả nhị tiểu thư giỏi thơ từ nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!