– Hay chúng ta quay lại thuyền đi.. Ta linh cảm không tốt thế nào ý…
Có một tiểu thư sợ hãi nói, bé giờ cô ta chưa từng trải qua chuyện như này, vì thế rất kinh sợ, trong lòng thầm nghĩ biết thế không nên đến đây.
Chủ thuyền nghe vậy thì khuyên nhủ:
– Tôi đã nhiều lần lên đây thắp hương rồi, mọi người đừng sợ, đi gần vào nhau tránh lạc là được. Phía trước có một cái miếu nhỏ, Trần tiểu thư chỉ cần bày lễ hoa quả, xong thắp hương xin thần sông tha tội là được.
Trần tiểu thư lúc này cũng không dám mạnh miệng nữa, im re nghe theo lời chủ thuyền. Liễu Thi đi đầu đoàn, trên tay cầm một ngọn đuốc, cứ đi được vài bước, cô lại rén rải vôi bột xuống, coi như đánh dấu đường về nếu chẳng may có chuyện gì bất trắc.
Chợt Trần tiểu thư nhìn thấy có những đôi mắt đỏ ngầu thấp thoáng sau những tán cây rậm rạp, chúng lúc ẩn lúc hiện, sợ hãi hét lên:
– Ma!
Có ma!
– Chít… chít….
– Chít… Chít…
– Là tiếng khỉ đi ăn đêm, loài khỉ mắt đỏ chỉ có trên gò đất này, nghe nói chúng được thần sông giao cho nhiệm vụ trông coi miếu thờ của ngài. Chỉ cần chúng ta không bất kính với thần sông, chúng sẽ không làm hại ta đâu.
Chủ thuyền vội lên tiếng giải thích, trong lòng thầm kêu không biết năm nay mình đã gặp hạn gì mới vớ phải đám quý tộc kiêu ngạo nhưng lại nhát cáy này.
Nếu sớm nghe ông ta sai người lên đây thắp hương có phải yên chuyện không, giờ thì hay rồi, nhất định đã làm thần sông phật ý, chắc chắn ngài ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!
– Chị Nhan chị có cầm theo nước không?
Đi được một quãng thì vị tiểu thư váy xanh họ Trịnh thấy khát nước, nhớ rằng khi nãy Liễu Nhan có mang theo nước thì liền hỏi.
Liễu Thi đi đằng trước nghe thấy, lập tức niệm chú, khẽ nói thầm trong đầu:
– Người phàm chúng tôi ngu muội, xin thần sông thứ cho.
Nếu vừa rồi Liễu Thi không niệm chú, rất có khả năng Liễu Nhan sẽ bị thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy, bởi ở những nơi linh thiêng như rừng xanh, đất vắng rất kiêng kị gọi tên nhau.
Chủ thuyền là người khá hiểu những luật ngầm này, vội nhắc nhở:
– Ấy vị tiểu thư này, không được gọi tên người khác đâu, không sẽ bị người ta nhớ tên bắt mất đó!
Vị tiểu thư kia im bặt lại, ngay cả nước cũng không dám uống nữa.
Chủ thuyền còn chưa kịp thở phào thì lại đến lượt Trần tiểu thư gây chuyện.
– Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bẩy, tám, chín, mười, mười một, mười hai…
Trần tiểu thư đếm thử số người trong đoàn, vội kéo tay chủ thuyền, run rẩy hỏi:
– Sao sao lại mười ba, mười ba… người.. Rõ ràng chúng ta chỉ có mười hai người thôi mà….
Chủ thuyền thật muốn tát cho Trần tiểu thư này một cái bạt tai, sao lại có người ngu ngốc thế chứ, cô ta không biết khi đến những nơi linh thiêng như này, thứ nhất nói ít, cứ im lặng mà đi, thấy gì cũng không được nói, chờ sau khi ra khỏi nơi này mới từ từ kể lại cho mọi người.
Thứ hai tuyệt đối không được đếm thành lời số người trong đoàn… Vì khi đếm chắc chắn sẽ thấy thừa….
– Cô không muốn c.h.ế. t thì đừng nói gì thêm nữa!
Chủ thuyền hết chịu nổi Trần tiểu thư, lạnh giọng đe dọa. Trải qua một số chuyện kinh dị như vậy phần nào làm vơi bớt sự kiêu ngạo của đám người quý tộc, họ đành ngoan ngoãn nghe lời chủ thuyền.
Quả nhiên lời chủ thuyền nói không sai, đi được một lát thì đi đến một bãi đất trống, ở giữa là một ngôi miếu hoang, xung quanh được bao phủ bởi một lớp rêu xanh khiến cho nó càng trở nên thần bí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!