Chương 10: (Vô Đề)

Liễu Thi thấy người này tướng mạo phi phàm, vì vậy không kìm được tò mò mà hỏi:

– Lần trước tôi thấy anh bấm quẻ đuổi vong, anh là người trong giới Huyền pháp à?

Nguyễn Liêu gật đầu đáp:

– Đúng vậy. Tôi cũng thấy cô cầm sợi chỉ đỏ có chứa dương thọ, cô còn trẻ mà thành tựu được như thế, lại biết ẩn nhẫn chờ thời, không tệ lắm!

Hai người càng trò chuyện thì càng thấy hợp, đã hết ấm trà mà chuyện vẫn còn chưa kể hết. Liễu Thi cảm nhận được ở Nguyễn Liêu có thứ gì đó rất quen thuộc, cô ôm chút hi vọng nhỏ nhoi hỏi:

– Hơi riêng tư một chút, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?

Nguyễn Liêu bật cười nói:

– Cô cứ như đang điều tra gốc tích lai lịch của tôi ý, thôi được rồi, để tôi nói cô nghe, tôi năm nay hai mươi sáu tuổi. Tuổi cô chắc tầm mười tám đôi mươi nhỉ?

Liễu Thi nghe xong thì thấy giật mình, chén trà trong tay vì sự run rẩy có cô mà sóng sánh, vô tình nước trà vương vãi vài giọt ra bàn. Nếu tính tuổi thật của cậu cả… Năm nay cũng hai mươi sáu tuổi, thật sự trên đời có sự trùng hợp kỳ diệu thế sao?

– Chẳng hay… quê quán của anh ở đâu vậy?

Thấy giọng nói của Liễu Thi đột nhiên trở nên kích động như vậy thì Nguyễn Liêu thấy khá ngạc nhiên, anh ta mơ hồ cảm nhận được chuyện này có liên quan tới người mà khiến cô ấy nhận nhầm anh là anh ta.

Liễu Thi thấy Nguyễn Liêu không đáp thì nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng nói mang vài phần cầu xin:

– Xin anh hãy nói cho tôi biết đi, chuyện này đối với tôi vô cùng quan trọng.

Nguyễn Liêu bình tĩnh nâng chén trà, uống một ngụm rồi mới đáp:

– Có lẽ phải làm cô thất vọng rồi, từ bé tôi sống ẩn dật trên núi, gần đây mới cùng người nhà của mình xuống núi, đi ngao du sơn thủy nước Nam ta.

Cả người Liễu Thi thoáng run nhẹ một cái, khó khăn lắm cô mới kiềm chế để không bật khóc trước mặt người đàn ông xa lạ, cô cố mỉm cười:

– Cảm ơn anh đã trả lời, tôi đã rõ rồi.

Sau đó bầu không khí giữa Liễu Thi và Nguyễn Liêu gượng gạo vô cùng, hai người chẳng ai nói câu gì mà chỉ giả vờ ngồi nhìn ra hồ ngắm cảnh.

Lúc này thuyền đã đi gần đến gò đất giữa hồ, tương truyền rằng giữa gò đất có dựng một ngôi miếu của vị thần sông tọa lạc tại nơi đây, vì vậy dân chúng xung quanh người thì quỳ xuống khấn vái, người thì chắp tay cầu nguyện gì đó.

Liễu Thi cũng đứng dậy cúi đầu để tỏ lòng thành kính với thần sông nơi đây.

Cùng lúc đó đám con cháu quý tộc ở tầng trên thì thái độ ngược lại. Chủ thuyền đang hết lời cầu xin bọn họ:

Nam Cung Tư Uyển

– Bẩm Trần tiểu thư.

Gò đất phủ cây cối um tùm kia có miếu của một vị thần sông rất thiêng, thuyền bé đi ngang qua đều đậu lại, sai người đi xuống thắp hương dâng lễ vật cho thần sông rồi mới đi tiếp. Đã từng có người bất kính với thần sông, bị ngài ấy dâng sóng làm chìm thuyền rồi đó ạ, xin người hãy nghe tôi.

Trần tiểu thư bĩu môi nói:

– Hôm nay có ta ở đây để xem thần thánh nào dám cản thuyền ta. Ông ta mà dám hỗn hào, ta mượn bảo đao của chú ta, sai người c.h.é. m một nhát nát cái miếu của ông ta giờ.

Chủ thuyền nghe những lời bất kính của Trần tiểu thư mà choáng kinh, suýt chút nữa thì ngã ngửa người ra đằng sau. Ông ta vội ngó đầu ra nhìn vòm đầu kia xem có hiện tượng lạ gì không, cũng may không có gì bất thường cả.

– Ấy, tiểu thư đừng nói vậy phải tội… Dù sao chúng ta cũng đang đi trên thủy phận của ngài ấy, có thờ có thiêng ạ.

Trần tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều sinh hư, chủ thuyền nói vậy thì càng kích thích sự hiếu thắng của cô ta, cô ta phất ống tay áo ra lệnh:

– Không cần nhiều lời, ta bảo đi tiếp là đi tiếp, ông còn không mau kêu người đem lên đây ít trà cho chúng ta đối thơ? Chậm trễ việc của ta, ta tru di tam tộc nhà ông bây giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!