Tại một gánh hát nọ trên kinh thành, cả không gian tối om, chỉ có ánh sáng mờ nhạt trên sân khấu, Liễu Thi ngồi bên dưới nghe hát tuồng, giọng hát có phần quỷ dị vang lên khiến cô thấy sởn gai ốc, nhưng mọi người bên dưới khán đài dường như đều bị cô đào hát hớp hồn, mắt ai nấy đều nhìn cô ta không rời, giọng hát ai oán thê lương lại tiếp tục ngân vang:
Lệnh vua hành quân trống kêu dồn
Quan với quân lên đường,
Đoàn ngựa xe cuối cùng,
Vừa đi theo lối sông.
Phía cách quan sa trường,
quan với quân lên đường,
hàng cờ theo trống dồn
ngoài sườn non cuối thôn,
phất phơ ngậm ngùi bay .
Qua Thiên San kìa ai tiễn rượu vừa tàn,
Vui ca xang rồi đi tiến binh ngoài ngàn.
Người đi ngoài vạn lí quang sơn,
Người đứng chờ trong bóng cô đơn.
Nam Cung Tư Uyển
Bên Man Khê còn tung gió bụi mịt mùng,
Bên Tiêu Tương còn thương tiếc nơi ngàn trùng….
Bài hát mà cô đào đang hát có tên là Hòn vọng phu, kể về người vợ đứng trên núi chờ chồng đánh trận về đến mòn mỏi, sau vì quá tuyệt vọng mà trở thành tượng đá. Ca từ của khúc hát càng nghe càng da diết thê lương, không khí trong khắp khán phòng đều tràn ngập sự sầu muộn theo tiếng hát của cô gái.
Người vợ trong bài hát tuy không giống hoàn toàn cảnh ngộ của Liễu Thi, nhưng cũng như cô phải cảnh xa cách chồng, không biết ngày nào có thể gặp lại.. Liễu Thi càng nghe mà càng trĩu lòng, những hồi ức giữa cô và cậu cả đã trải qua lần lượt ập về, từng giọt nước mắt lăn trên gò má cô lúc nào không hay.
Dần dà Liễu Thi trông thấy từng bóng đen kéo đến ngồi lấp đầy những ghế còn trống người, giọng hát của cô đào kia không biết chứa thứ ma lực gì mà còn có thể thu hút cả người lẫn ma.
Người âm kéo tới nhiều đến nỗi ghế đã chặt ních, họ đành phải ngồi vắt vẻo lên cổ người sống, thậm chí còn có đứa trẻ đu lên cổ một người đàn ông ngồi bên cạnh Liễu Thi, thấy cô nhìn thì nó quay sang cười khúc khích với cô.
Kiểu hát âm dương thế này Liễu Thi đã từng thấy trong sách đề cập qua, nhưng đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến tận mắt thế này. Cô đào không phải một người mà là hai người hát, phải nói chính xác là một người một ma cùng hát, mà hồn ma kia khi c.h.ế. t phải có giọng hát hay cùng với chấp niệm cực sâu mới có thể tạo ra được âm thanh ma mị tới vậy.
Vì thế không những chủ gánh hát thu được tiền từ người dương mà còn lấy lòng được người âm, để họ có thể phù hộ cho công việc làm ăn của mình ngày càng phát đạt.
Việc hát âm dương thế này tuy có chút kinh dị nhưng cũng không có gì hại người, vì thế Liễu Thi chỉ ngồi yên xem kịch. Mà cô đào trên sân khấu ngoài hát còn nhảy múa phụ hoạ, thi thoảng giơ tay xin tiền của người xem, nếu khúc nào cô đào hát hay thì ngay lập tức là những đồng tiền xu ném lên sân khấu. Trong đầu Liễu Thi bỗng hiện lên bốn câu thơ cảm thán:
Phường tuồng diễn kịch,
Âm dương kéo hội
Người xem kẻ đi người ở
Kép hát trông xuống lưng mắt nhìn theo..
Cô thấy thật cảm thương thay phận xướng ca vô loài, chỉ có thể làm trò mua vui cho người đời.
– Em gái em với em nhạy cảm như nhau kìa, mới có thế mà đã sụt sùi rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!