Chị ấy... đang hỏi mình sao?
Hô hấp của Thẩm Tiểu Khương như ngưng lại. Ánh mắt đối phương nghiêm túc như vậy, mình ít nhất cũng phải nói gì đó chứ. Nhưng mà, cô thật sự ăn gì cũng được.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tiểu Khương luôn có một kế hoạch thời gian rất rõ ràng. Theo cô, thay vì lãng phí thời gian suy nghĩ xem ăn gì, thà dùng thời gian đó để học thêm vài từ vựng tiếng Anh còn hơn.
"Tôi..."
Thẩm Tiểu Khương còn chưa kịp nói, Tôn Giai Bảo đã chen vào: "Cậu ấy ăn gì cũng được."
Trần Nghị không hề để ý đến Tôn Giai Bảo, vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Tiểu Khương. Ánh mắt nóng bỏng khiến Thẩm Tiểu Khương phải quay mặt đi. Khoảnh khắc đối mặt, ánh mắt Trần Nghị khẽ lay động, đôi môi đầy đặn, căng mọng tự nhiên hé mở.
Một giây sau, nàng lập tức ngồi thẳng người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôn Giai Bảo không nhận được câu trả lời của Trần Nghị, bèn quay sang nhìn Thẩm Tiểu Khương đang ngơ ngác. Cô nàng điên cuồng nháy mắt với Thẩm Tiểu Khương, nhưng đối phương không hề có phản ứng.
Tôn Giai Bảo hờn dỗi: "Sao thế, mình là không khí à?"
Trần Nghị sững lại một chút. Mình bị làm sao vậy? Tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm xúc chưa từng có? Tại sao lại có hành động khinh bạc như vậy với một cô sinh viên?
Nhận ra sự bất thường của mình, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nhìn Tôn Giai Bảo: "Vậy, con muốn ăn gì?"
Tôn Giai Bảo vô tư lự lập tức vui vẻ trở lại: "Con muốn ăn đồ đắt tiền!"
Trần Nghị cười cười: "Gần trường con, có gì đắt tiền để ăn chứ?"
Giọng Trần Nghị rất êm tai, mỗi một chữ dù đơn giản đến đâu, từ miệng nàng thốt ra lại như được ngâm trong mật, tỏa ra vị ngọt thanh mát, tự nhiên.
Thẩm Tiểu Khương không thích hóng chuyện nhà người khác, nhưng Tôn Giai Bảo đã kể cho cô nghe, Trần Nghị năm nay đã ba mươi tuổi mụ, nhưng vẫn một mình. Khác với những người phụ nữ ba mươi tuổi khác, Trần Nghị toát ra một sức hút đặc biệt. Rõ ràng trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười, nhưng quanh thân lại phảng phất một vẻ lạnh lùng, xa cách bẩm sinh. Đôi mắt "người sống chớ lại gần" ấy luôn b*n r* vô số tia nhìn sắc lẹm, khiến người ta không rét mà run.
Ngay cả lúc này, khi nàng đang nói chuyện với Tôn Giai Bảo, Thẩm Tiểu Khương vẫn cảm thấy không chân thực. Giống như có một lớp màn sương mỏng manh che phủ, không thể nhìn rõ.
"Đồ con muốn ăn, đương nhiên là không ở gần trường rồi!" Tôn Giai Bảo xoa xoa mái ngố, cười như một đứa trẻ.
"Ngủ trưa thì sao, định để dành đến lúc vào học chiều ngủ à?" Trong câu hỏi của Trần Nghị có một chút trách móc, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi.
Tôn Giai Bảo bĩu môi.
Trần Nghị đổi giọng: "Nhưng mà, thỉnh thoảng đi trễ một lần cũng không sao, cuộc sống đại học không cần phải quá căng thẳng, tận hưởng hiện tại quan trọng hơn."
"Dì út!" Tôn Giai Bảo kích động không thôi.
"Vậy ăn món con muốn ăn đi." Trần Nghị nói.
Thật dịu dàng, Thẩm Tiểu Khương thầm nghĩ.
Hai mươi phút sau, xe lái vào khu trung tâm thành phố sầm uất, dừng lại trước một nhà hàng Nhật Bản tên là Tiểu Xuyên. Chủ nhà hàng là một người Nhật, chuyên về các nguyên liệu hiếm và tươi ngon, giá trung bình một người là một nghìn hai trăm tám mươi tệ.
Trong tiệm bàn ghế rất ít, và đương nhiên, khách cũng rất ít. Vừa bước vào cửa, nhân viên phục vụ đã ân cần bưng ra đồ uống khai vị, nước mơ xanh.
Trần Nghị cởi áo khoác vắt lên lưng ghế. Lộ ra là một chiếc sườn xám đen tay ngắn rất đặc biệt, phong cách hoàn toàn khác với chiếc váy yếm hôm qua.
Thẩm Tiểu Khương không am hiểu về sườn xám, chỉ đơn thuần cảm thấy mặc loại quần áo này làm gì cũng không tiện. Nhưng bây giờ cô mới nhận ra, phụ nữ thích mặc sườn xám, có lẽ bình thường căn bản không cần phải làm gì cả.
Đường cắt may ba chiều của chiếc sườn xám đã tôn lên vóc dáng hoàn hảo của Trần Nghị. Cổ thon dài, vai hẹp và thẳng, da trắng nõn, môi mềm hồng nhuận, đuôi mắt có một nốt ruồi đen nhỏ, tăng thêm vài phần quyến rũ, mê người. Nàng cúi mắt nhìn chén trà trong tay, toát lên một vẻ thanh tịnh, thoát tục, quyến rũ mà không dung tục.
Một giây sau, nàng dùng hai tay nâng chén trà lên, đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
Tao nhã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!