Chương 7: (Vô Đề)

Nước mưa táp vào người, lạnh đến run rẩy. 

Trần Nghị tối nay chưa ăn gì, lúc này chỉ cảm thấy càng thêm lạnh. Bỗng nhiên, một bóng đen bao phủ lấy đỉnh đầu, ngăn cách những giọt nước mưa. Một người nữa xuất hiện bên cạnh, che chắn cho nàng cơn gió tạt ngang. 

"Dì út, mưa lớn quá, ô này, chị cầm đi!" Thẩm Tiểu Khương chau mày, giọng nói có chút sốt ruột. 

Nửa người cô đã ở ngoài ô, chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng bị ướt sũng, thấp thoáng để lộ dây áo lót sẫm màu bên trong. 

Trần Nghị kinh ngạc nhìn người bên cạnh, không đưa tay ra nhận. Thẩm Tiểu Khương sớm đã đoán được, chủ động nắm lấy cổ tay Trần Nghị, dứt khoát dúi cán ô vào tay nàng. 

Trần Nghị nhìn bàn tay Thẩm Tiểu Khương, miếng băng cá nhân đã ướt sũng. Nàng vừa định nhìn kỹ hơn thì bàn tay ấy đã vội vàng rụt lại. 

"Dì út, nếu Công chúa có gì không khỏe, cứ đến tiệm bất cứ lúc nào nhé." Nói xong, cô hoàn toàn lùi ra khỏi chiếc ô. 

Trần Nghị nhìn cô, gật đầu: "Hôm nào trả em." 

"Hả?" Thẩm Tiểu Khương đưa hai tay che trán, nhưng nước mưa vẫn xối xả trên mặt. 

Trần Nghị không có thói quen che ô cho người khác, nàng chỉ cầm ô, không có động tác gì thêm: "Tôi nói, cái ô này, hôm nào trả cho em." 

"À, không sao đâu!" Nói xong, Thẩm Tiểu Khương lại nở một nụ cười ngây thơ, vô hại. 

Trần Nghị vội quay đi, bàn tay ôm túi mèo siết chặt lại. 

"Dì út, tạm biệt." Dứt lời, Thẩm Tiểu Khương quay người chạy về phía cửa tiệm. 

Lần này, dù mưa rất lớn, âm thanh rất ồn ào, nhưng Thẩm Tiểu Khương vẫn nghe thấy tiếng "ừm" của Trần Nghị. 

Thẩm Tiểu Khương phủi nước mưa trên người, đứng ở cửa tiệm nhìn theo bóng dáng Trần Nghị xa dần. Cô chống hai tay lên hông, cười một nụ cười như trút được gánh nặng. 

Nhưng chỉ một giây sau, cô nhớ ra chiếc áo khoác của Trần Nghị vẫn còn đang lặng lẽ treo trên ban công. 

"Đồ ngốc, sao lúc nãy mình không... A, thôi kệ, hôm nào nghĩ cách trả lại cho chị ấy sau." 

Thẩm Tiểu Khương lẩm bẩm một hồi, rồi bỗng vỗ đầu một cái. 

"Chết rồi, ban công nhà mình là ban công bán lộ thiên!" 

Thẩm Tiểu Khương gọi cho Tôn Giai Bảo mấy cuộc điện thoại nhưng đều không có ai bắt máy, tức đến mức chỉ muốn chửi thề. 

Cô bắt chuyến xe buýt cuối cùng về ký túc xá, mang theo một thân hơi nước bước vào cửa. Mái tóc ướt sũng dính bết trên mặt, khiến làn da trông càng thêm trắng trẻo, trong suốt. Ngoài cô ra, những người khác trong phòng đều có mặt đầy đủ, tiếng game và tin nhắn thoại đồng loạt vang lên chói tai. 

Tôn Giai Bảo là người đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương, vội vàng tháo tai nghe: "Trời đất, cậu rơi xuống sông à??" 

Hai bạn cùng phòng khác cũng nhìn về phía cô, đồng thanh nói: "Trời đất, cậu rơi xuống sông à??" 

Thẩm Tiểu Khương lườm một cái, thở dài rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Bạn cùng phòng rởm, bạn thân rởm, đúng là không lừa mình mà. 

Cô đi ra ban công, may mà có quần áo của mình che chắn nên chiếc áo khoác của Trần Nghị không bị mưa hắt vào. Cô thu quần áo lại, phơi trong nhà vệ sinh. 

Tắm rửa xong, nằm trên giường, điện thoại nhận được một tin nhắn: 

[Chị Mạnh: Tiểu Khương, về đến ký túc xá chưa em?] 

Thẩm Tiểu Khương mỉm cười, trả lời lại: 

[Thẩm Tiểu Khương: Em về rồi ạ.] 

[Chị Mạnh: Vậy thì chị yên tâm. Mẹ chị ở quê gửi sủi cảo lên, mai mình ăn chung nhé.] 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!