Chương 50: (Vô Đề)

Trần Nghị đứng trong bóng tối do Thẩm Tiểu Khương tạo ra, im lặng vài giây rồi yếu ớt hỏi: "Em làm gì vậy?"

Thẩm Tiểu Khương dồn nàng vào góc tường, một tay chống lên đó, cười nói: "Coi như là... em muốn ngắm một chút."

"Đồ ngốc." Trần Nghị nói, gương mặt mang một biểu cảm khó tả.

Thẩm Tiểu Khương ngẫm nghĩ hồi lâu.

"Sao thế?" Cô không tài nào đoán ra được.

Trần Nghị nhìn cô, đáy mắt thoáng qua một nét cô liêu.

"Em có biết vì sao chị lại thích sườn xám không?" Giọng nàng trầm xuống mấy tông.

Thẩm Tiểu Khương đối mặt với nàng, mắt không hề chớp. Trần Nghị cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng mân mê những đầu ngón tay.

"Vì sao?" Trong đôi mắt to tròn, đen láy của Thẩm Tiểu Khương phản chiếu hình ảnh một mỹ nhân mặc sườn xám nhỏ nhắn, ngoan ngoãn.

Trần Nghị ngắm nhìn hình ảnh của chính mình trong mắt cô, khóe miệng cong lên một đường cong tuyệt đẹp.

"Ban đầu, chị thích sườn xám vì nó thật sự rất đẹp, không có một nếp gấp thừa, không rườm rà, dây dưa." Trần Nghị đưa tay, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Thẩm Tiểu Khương.

"Cô bé này, em biết không, hồi cấp hai chị rất thích đọc 'Sở Từ', mê mẩn những câu văn miêu tả cốt cách của người đẹp: 'như cành hoa vừa hé, như giọt sương vừa đọng'. Lúc đó, chị đã nghĩ rằng, chỉ có sườn xám mới lột tả hết được thần thái của người phụ nữ." Trần Nghị vừa nói, đầu ngón tay vừa từ từ miêu tả từng đường nét trên ngũ quan của Thẩm Tiểu Khương, từ chân mày đến đuôi mắt, từ sống mũi đến khóe môi.

Tựa như Thẩm Tiểu Khương chính là mỹ nhân thoát ra từ những áng văn ấy.

"Sau này khi bước chân vào xã hội, chị vẫn thích nó, là bởi vì, một bộ sườn xám đẹp phải được may đo riêng. Điều đó cũng có nghĩa là, nó sẽ ôm khít lấy cơ thể chị. Mặc nó vào, chị sẽ luôn có một cảm giác căng mình, không cho phép bản thân được buông thả."

"Rồi sau đó nữa..." Trần Nghị ngừng lại, bàn tay đang miêu tả gương mặt Thẩm Tiểu Khương cũng dừng theo.

"Sau đó thì sao?" Thẩm Tiểu Khương nắm lấy tay Trần Nghị, áp nó trở lại lên má mình.

Trần Nghị nhìn cô một cái, rồi vội đảo mắt sang nơi khác. "Sau đó nữa, nó trở thành chiến bào của chị, dùng để thu hút ánh mắt của người khác ở khắp mọi nơi."

Thẩm Tiểu Khương sững người.

Cô đương nhiên hiểu những lời Trần Nghị vừa nói có ý nghĩa gì. Khi nàng phải bươn chải trong giới kinh doanh, sắc đẹp đã trở thành thứ vốn liếng tự nhiên nhất.

"Thẩm Tiểu Khương," Trần Nghị nhẹ gọi tên cô, "Em... sao thế?"

Thẩm Tiểu Khương hơi cau mày.

"Em... giận à?" Giọng Trần Nghị nhỏ dần đi.

Thẩm Tiểu Khương lắc đầu, buông cổ tay Trần Nghị ra.

Không, cô không giận. Cô thấy đau lòng.

Trần Nghị nhìn bàn tay đang buông thõng bên người của cô, không nói thêm gì nữa. Lời nói của nàng đã để lộ ra những nỗi bất đắc dĩ mà nàng đang phải trải qua, cùng những nỗi đau mà sự trưởng thành mang lại.

"Chị mệt không?" Thẩm Tiểu Khương hỏi.

"Cái gì?" Ánh mắt Trần Nghị khẽ động, thoáng một chút hoang mang.

Thẩm Tiểu Khương lại đưa hai tay lên, từ từ nâng lấy gương mặt Trần Nghị, giọng nói dịu dàng vô cùng: "Ngày nào cũng phải gồng mình như vậy, chắc chị mệt mỏi lắm, phải không?"

Toàn thân Trần Nghị cứng đờ, mặc cho hơi ấm từ đôi tay Thẩm Tiểu Khương truyền sang má mình. Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Tiểu Khương nói với nàng những lời như vậy, nhưng lần nào cũng có thể chạm đến sự đồng cảm mãnh liệt sâu trong lòng Trần Nghị.

Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Tiểu Khương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!