"Không phải tớ đã bảo cậu để lên xe ba tớ rồi sao?" Tôn Giai Bảo vừa xé mì gói vừa nói, "Giờ thì cậu tự đi mà đưa cho dì ấy đi."
"Cái gì?" Thẩm Tiểu Khương kinh ngạc, "Đó là dì út của cậu mà!"
"Với mối quan hệ của chúng ta, tính ra cũng là dì út của cậu rồi còn gì." Tôn Giai Bảo cầm phích nước lên, chuẩn bị chế mì.
Thẩm Tiểu Khương nhanh tay lẹ mắt, giật phắt lấy hộp mì của cô bạn.
"Khương, cái đó là của tớ, của cậu ở trên bàn cậu kia kìa!" Bị cướp đồ ăn, Tôn Giai Bảo sẵn sàng sống mái.
"Tớ không đi được đâu." Thẩm Tiểu Khương bĩu môi.
"Ồ," Tôn Giai Bảo trừng lớn mắt, "Còn có chuyện cậu không làm được à?"
"Tránh ra, cậu không biết đâu... Tóm lại tối nay tớ sợ hết hồn rồi." Thẩm Tiểu Khương chau mày, ánh mắt lộ vẻ khó xử.
"Cậu... sợ?" Tôn Giai Bảo lôi ra chiếc lược màu hồng không biết từ đâu, bày ra tư thế hóng chuyện.
Tôn Giai Bảo và Thẩm Tiểu Khương quen nhau từ hồi cấp ba, tính nết của Thẩm Tiểu Khương thế nào, cô nàng là người rõ nhất. Ra tay bênh vực người không quen biết, vạch trần lỗi sai của giáo viên bằng cách viết kín nửa bảng đen mạch giải đề, bị nói xấu thì trực tiếp đối chất, thích là thích, không thích là không thích, yêu ghét rõ ràng, dám làm dám chịu.
Một người như vậy, hoàn toàn không dính dáng gì đến chữ "sợ".....
Thẩm Tiểu Khương kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
"Đúng là có hơi b**n th** thật." Tôn Giai Bảo nói một cách nghiêm túc.
"Biến đi..." Thẩm Tiểu Khương đá thùng rác ra, ra vẻ muốn ném luôn hộp mì của Tôn Giai Bảo vào trong.
Tôn Giai Bảo lập tức đứng bật dậy: "Bình tĩnh, cậu đừng có làm bậy!"
Thẩm Tiểu Khương không hề lay chuyển.
Tôn Giai Bảo vội vàng chải mái ngố mấy cái: "Cậu thế này không phải là vừa theo dõi vừa có sở thích sưu tầm đồ vật của người khác sao!"
Thẩm Tiểu Khương lập tức xù lông: "Tớ không cố ý!"
"Hóa ra là đã có mưu đồ từ trước!"
"Còn cần hộp mì này nữa không?" Thẩm Tiểu Khương thật sự định ném.
"Cần... cần chứ!" Tôn Giai Bảo cười hì hì, "Đùa chút thôi mà, đừng nóng!"
Thẩm Tiểu Khương lườm một cái cháy mặt.
"Này này, nói thật nhé, theo ấn tượng của tớ về dì út, dì ấy không phải là người bụng dạ hẹp hòi đâu. Chuyện tối nay, không chừng quay người lại là dì ấy quên mất rồi."
"Thật không?" Trong mắt Thẩm Tiểu Khương lóe lên một tia sáng.
"Thật." Tôn Giai Bảo nhún vai, "Dù sao, người làm những chuyện như vậy với dì ấy, cũng không chỉ có mình cậu."
"Nhưng mà, dì ấy chắc chắn ghét tớ rồi." Thẩm Tiểu Khương cụp mắt xuống.
Tôn Giai Bảo lộ vẻ mặt hóng hớt: "Kể nghe xem nào."
Thẩm Tiểu Khương không ngước mắt lên: "Dì ấy đã nói dối những cô gái khác là nhà vệ sinh bị hỏng."
"Thì sao?"
Thẩm Tiểu Khương lắc đầu: "Cho nên, dì ấy nghĩ tớ không phải người lương thiện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!