Phòng tắm trong phòng ngủ của Thẩm Tiểu Khương bé xíu, bồn rửa mặt cũng nhỏ nhắn chẳng kém. Ấy thế mà mọi thứ lại được sắp xếp đâu ra đấy, gọn gàng, ngăn nắp, hệt như chính con người cô vậy.
Trên mặt bồn là một chiếc hộp nhựa trong suốt, đựng đủ thứ đồ lặt vặt.
Lúc Thẩm Tiểu Khương xoay người rửa mặt, Trần Nghị lấy tay che miệng ngáp một cái, uể oải đi đến bên cạnh cô.
"A, đây là cái gì thế?" Trần Nghị ngó vào chiếc hộp, vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu.
Nghe tiếng, Thẩm Tiểu Khương bèn thẳng người dậy, dùng khăn bông thấm khô những giọt nước còn vương trên mặt, rồi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ trước mắt mình.
"À, là kẹp tóc thôi."
Nói rồi, cô liền lấy từ trong hộp ra một chiếc kẹp tóc hình chữ nhật bọc vải đen. "Đây, chị có muốn thử không?"
Trần Nghị vui vẻ nhận lấy chiếc kẹp, cười nhẹ: "Không ngờ đấy, vậy mà lại là kẹp tóc."
"Hửm?" Thẩm Tiểu Khương vừa định rụt tay về, lại bất chợt đưa tới, khẽ v**t v* đuôi mắt vẫn còn hơi ươn ướt của Trần Nghị sau cái ngáp dài. Giọng cô chan chứa ý cười cưng chiều: "Vậy chị nghĩ đây là cái gì?"
Trần Nghị ngước mắt nhìn Thẩm Tiểu Khương, cằm hơi hất lên, trong ánh mắt thoáng một nét hờ hững: "Chị còn tưởng, đây là miếng băng cá nhân."
"Băng cá nhân?"
"Ừ."
Thẩm Tiểu Khương thu tay lại, vừa nói bâng quơ vừa toe toét cười: "Mắt mũi kiểu gì vậy hả, dì út."
Trần Nghị khẽ "xì" một tiếng, rồi đưa tay gài chiếc kẹp lên mái tóc.
"Thế nào?" Nàng xoay người lại cho Thẩm Tiểu Khương ngắm.
Thẩm Tiểu Khương quay đầu, bắt gặp ngay đôi mắt phượng xinh đẹp của Trần Nghị. Đối phương vừa chớp mắt, vừa nhếch môi cười.
Đó là cảm giác gì nhỉ? Trong phút chốc, Thẩm Tiểu Khương bỗng thấy mình mất hết khả năng diễn đạt. Vầng trán của Trần Nghị vừa cao lại vừa đầy đặn, khô ráo mà trắng ngần. Dưới dung mạo vốn sắc sảo đầy cuốn hút ấy, nụ cười của nàng lại trong veo và ngây thơ như một đứa trẻ.
Sự đối lập này, lạ thay, lại không hề tạo ra chút cảm giác gượng gạo nào.
"Đẹp lắm," Thẩm Tiểu Khương ngẩn ngơ nói.
"Thật không?" Trần Nghị ghé sát lại gần Thẩm Tiểu Khương, đôi mắt hơi híp lại, hơi thở ấm nóng phả nhẹ lên má cô.
Thẩm Tiểu Khương theo bản năng chớp chớp mắt, rồi gật đầu lia lịa: "Thật."
"Vậy... Cho chị nhé?" Gương mặt Trần Nghị kề thật gần, nhưng hơi thở lại rất nhẹ.
Rõ ràng nàng đang cười, rõ ràng có thể chạm tới, vậy mà lại khiến Thẩm Tiểu Khương cảm thấy thật xa vời, không có thực. Nàng tựa như một vệt mây hững hờ nơi cuối trời, hay một chiếc lông vũ mềm mại vương trên tường. Dường như chỉ cần cửa sổ hé mở lớn hơn một chút thôi, cơn gió sẽ có thể cuốn nàng đi mất.
"Đừng đi," Thẩm Tiểu Khương buột miệng thốt ra hai chữ ấy.
Ánh mắt Trần Nghị khựng lại một thoáng, có lẽ nàng đã nghe, cũng có lẽ là không.
Thẩm Tiểu Khương vội hoàn hồn, cuống quýt chữa lại: "Không phải, ý em là, có thể cho chị. Em còn nhiều lắm, chỉ cần chị thích, chị cứ lấy hết đi."
Vừa dứt lời, cô liền đưa chiếc bàn chải đã có sẵn kem đánh răng cho Trần Nghị: "Chị đánh răng nhanh lên, lát nữa em dẫn chị đi ăn món bánh bao siêu siêu siêu ngon."
Trần Nghị nhận lấy bàn chải, nhẹ đáp một tiếng "Được".
Thẩm Tiểu Khương cứ đứng bên cạnh nhìn nàng, như thể đang lặng lẽ canh chừng, sợ nàng sẽ bay đi mất thật.
"Hửm?" Lớp bọt trắng tinh dính đầy trên môi Trần Nghị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!