Mười phút sau, ba mẹ Thẩm từ trong bếp đi ra. Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị gần như ngay lập tức trở lại tư thế ngồi ngay ngắn, ở giữa cách một chiếc gối.
Thẩm Lan Tâm đặt đĩa trái cây lên bàn trà trước mặt Trần Nghị, sau đó cười nói: "Tiểu Khương, bạn học của con lần đầu tiên đến Hải Thị, con không định đưa bạn ra ngoài dạo một chút à?"
Thẩm Tiểu Khương cầm một quả nho cho vào miệng: "Hả?" Cô không thể nào nói với mẹ rằng hai người họ bây giờ chỉ muốn về phòng, làm một chút chuyện của người lớn.
Trần Nghị cũng ăn một quả, biểu cảm thong dong, bình tĩnh, trông không hề có vẻ muốn giúp cô nói đỡ.
Thôi được, rất tốt.
Thẩm Tiểu Khương dựa trên suy nghĩ "chị đã không nói, vậy thì em cũng không nói", bèn lên tiếng. Cô nhìn mẹ, rồi lại nhìn đĩa nho. Cô huých vào cánh tay Trần Nghị một cái, nửa ngày sau mới nói ra một câu: "Đi thôi, dẫn chị đi xem Hải Thị xinh đẹp của em."
Trần Nghị thật sự muốn bật cười với Thẩm Tiểu Khương. Hai cao thủ so chiêu, ai cũng có tám trăm cái đầu óc.
Trần Nghị hé miệng mỉm cười, gặp chiêu phá chiêu, gật đầu: "Được, đi thì đi."
"Ồ," Thẩm Tiểu Khương cũng gật đầu theo, "Đến lúc đâm lao thì phải theo lao rồi!"
"Theo thì theo." Trần Nghị quay người, mái tóc vung lên mặt Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Lan Tâm không biết hai đứa rốt cuộc đang nói cái gì, lúc hoàn hồn lại thì hai đứa con gái đã đứng ở cửa thay giày. Bà bưng đĩa trái cây đuổi theo: "Này, từ từ đã, mẹ lấy túi đựng cho các con, mang nho đi ăn."
Thẩm Tiểu Khương mỉm cười với mẹ ruột, quay đầu lại cười gian với Trần Nghị: "Nho có gì ngon đâu, em sẽ đưa chị đi ăn món ngon hơn."
"Được," Trần Nghị nghiêng đầu, cười một cách rạng rỡ, "Chị xin rửa mắt mong chờ."
Thẩm Lan Tâm ngây người tại chỗ, nhét quả nho trong tay vào miệng, lẩm bẩm: "Hai đứa nó không phải ra ngoài đánh nhau đấy chứ?"
"Sao có thể thế được," ba Thẩm đột nhiên xuất hiện, "hai đứa trẻ tình cảm tốt mà."
...
Đi xuống nhà kho dưới lầu, Thẩm Tiểu Khương kiêu ngạo đẩy ra một chiếc xe máy điện màu hồng: "Nhìn xem, em cũng là người có xe đấy."
Ánh mắt Trần Nghị khẽ động, dáng vẻ muốn cười mà không cười rất đáng yêu, hoàn toàn không còn khí thế lúc nãy. Nàng xách tà váy sườn xám, ngồi nghiêng ra sau, đưa tay vỗ vỗ vào yên da phía trước, nhíu mày nhìn Thẩm Tiểu Khương: "Giao cho em đấy, tiểu Thẩm sư phụ."
Thẩm Tiểu Khương cắn chặt răng hàm, trong lòng mừng như điên. Phản ứng trên mặt chính là nụ cười ngây ngô.
"Cái đó, xe của em là trả phí trước." Cô nói.
Trần Nghị không hiểu: "Có ý gì?"
Thẩm Tiểu Khương chột dạ sờ sờ chóp mũi, ho nhẹ hai cái nói: "Ý là, trả tiền mới có thể mở khóa lái xe."
Trần Nghị liếc mắt đã nhìn ra Thẩm Tiểu Khương đang giở trò gì. Nhưng nói thật, nàng cũng rất thích chiêu này. Lúc nãy trên ghế sofa nàng đã muốn làm như vậy rồi.
Nàng nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có ai rồi dùng hai tay nâng mặt Thẩm Tiểu Khương lên, dùng môi mình dán lên môi đối phương. Vài giây sau, Trần Nghị rời môi, thấp giọng nói: "Tách, đã mở khóa."
Thẩm Tiểu Khương gật đầu, cố tình ra vẻ: "Ừm! Thế này còn tạm được."
"Em đấy, thật là đủ rồi." Nói xong, Trần Nghị hai tay khoanh trước ngực, mắt phượng nhắm lại: "Không đúng, là quá đủ rồi."
Thẩm Tiểu Khương cắm chìa khóa xe điện vào ổ, d*ng ch*n lên yên: "Lúc này mới chỉ bắt đầu thôi, làm sao mà đủ được chứ!"
Vì không có mũ bảo hiểm, hai người đến cửa hàng bán xe điện ở cổng khu dân cư trước.
"Chào buổi tối, ông chủ."
"Ôi, con gái nhà họ Thẩm về rồi à." Ông chủ quen biết ba mẹ Thẩm Tiểu Khương, thấy người đến liền bỏ chiếc khăn lau xe xuống đi tới. "Về ăn Tết Đoan Ngọ à?" Ông chủ hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!