Ngay lúc Trần Nghị còn định nhìn thêm tấm hình kia, Thẩm Tiểu Khương đã đứng dậy, đưa một tay ra về phía nàng.
"Đứng lên đi, ngồi xổm lâu như vậy, chân không mỏi à?"
Trần Nghị sững người nhìn bàn tay xinh đẹp đó, theo bản năng cũng nâng tay mình lên. Tay nàng lơ lửng giữa không trung, chậm chạp không đặt xuống. Thẩm Tiểu Khương không nhìn ra được nàng đang nghĩ gì.
"Tay em có vấn đề gì à?" Cô vừa định thu tay về thì thấy Trần Nghị lắc đầu, nhàn nhạt cười một tiếng. Hai giây sau, nàng đặt tay mình vào lòng bàn tay đối phương.
Thẩm Tiểu Khương qua loa dùng chút sức đã kéo được Trần Nghị dậy. So với Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị quả thực đã ngồi xổm lâu hơn. Đột nhiên đứng dậy, chân nàng có chút mềm, trọng tâm không vững, loạng choà loạng choạng.
"Thẩm Tiểu Khương, chị..." Còn chưa nói xong, Trần Nghị đã ngã vào lòng Thẩm Tiểu Khương.
Nhìn đỉnh đầu của người trong lòng, Thẩm Tiểu Khương cười cong cả mắt: "Học tỷ, chị thèm muốn em đến vậy sao?"
Trần Nghị đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt ửng hồng: "Em nói gì thế." Nàng siết chặt hai tay, giữ lấy eo lưng của Thẩm Tiểu Khương, lúc này, như để trả thù, nàng đột nhiên dùng sức véo vào phía sau eo của đối phương.
Gần như ngay lập tức, Thẩm Tiểu Khương giãy giụa một cách kỳ quái, đồng thời miệng phát ra một tiếng kêu kỳ dị. Từ góc nhìn của Trần Nghị, cô giống như là một con cá chép bật dậy.
Lần đầu tiên nàng cười lớn tiếng như vậy: "Xem em còn dám trêu chị nữa không!"
"Em sai rồi, em sai rồi!" Thẩm Tiểu Khương liên tục xin tha. Thẩm Lan Tâm tai thính, quay người liếc nhìn hai người đang vui đùa ầm ĩ.
"Ông này, con bé nhà mình với bạn học này tình cảm tốt thật, không giống với Tôn Giai Bảo trước kia đâu." Thẩm Lan Tâm cho hành lá tỏi băm đã thái xong vào đĩa nhỏ.
"Có gì mà không giống?" Ba Thẩm cũng không giỏi nấu ăn cho lắm, bình thường chỉ phụ giúp Thẩm Lan Tâm. Nhưng món canh đầu cá ông nấu lại rất ngon.
Thẩm Lan Tâm như có điều suy nghĩ: "Giống như rất thân thiết, nhưng lại hình như có chút khoảng cách. Bạn học này và Tôn Giai Bảo cho người ta cảm giác cũng không giống nhau, rất trưởng thành. Ôi, dù sao cũng không nói nên lời."
"Bà suy nghĩ nhiều rồi." Ba Thẩm chuyên tâm vào việc trên tay.
Thẩm Lan Tâm lườm ông một cái: "Cái cục gỗ nhà ông thì hiểu cái gì." Ba Thẩm chỉ cười mà không nói.
"Được rồi được rồi, em nói sai, em không nói nữa..." Thẩm Tiểu Khương ngoài miệng không ngừng dỗ dành. Ở chỗ Trần Nghị, cô luôn có thể nhận sai ngay lập tức. Dù sao thì, bất kể thế nào, Trần Nghị luôn đúng.
Thẩm Tiểu Khương sợ nhột muốn đẩy Trần Nghị ra nhưng lại tham luyến cái ôm mềm mại này.
"Em đó, khai báo thì nhanh thật, có thật sự biết lỗi chưa?" Trần Nghị dán sát vào cô, qua lớp vải áo mỏng manh, nhiệt độ cơ thể của cả hai dần dần tăng lên.
"Thật... thật mà."
"Sau này không nói nữa?" Trần Nghị không ngừng dùng ngón tay linh hoạt gãi tới gãi lui. Eo của Thẩm Tiểu Khương săn chắc, lúc ngón tay của Trần Nghị gảy, có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh khi cơ bắp phát lực.
Nụ cười trên mặt nàng khựng lại một chút, từ từ chuyển mắt, ngón tay thử trượt lên cao hơn. Khi tìm thấy chiếc áo lót bên dưới áo sơ mi, nàng dừng lại, nhịp tim nhanh đến đáng sợ. Trần Nghị dùng lòng bàn tay, rất cẩn thận v**t v* viền áo lót một chút.
Không sai, nàng chính là thèm muốn thân thể cô. Rất thèm, rất thèm.
"Thẩm Tiểu Khương, sau này nếu em còn trêu chị nữa, chị sẽ một tay cởi nội y của em." Trần Nghị nói xong liền gối cằm lên trán Thẩm Tiểu Khương, cọ qua cọ lại.
Thẩm Tiểu Khương sững người một giây rồi dở khóc dở cười.
Trần Nghị liếc qua cửa kính phòng bếp, như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng đẩy Thẩm Tiểu Khương ra: "Được rồi, không đùa nữa." Lúc nói câu này, ngữ khí của Trần Nghị có chút lạnh nhạt.
Thẩm Tiểu Khương bĩu môi: "Sao thế, là chị gãi ngứa em mà."
"Có cơ hội sẽ cho em gãi lại." Trần Nghị cười đi lướt qua người cô, lọn tóc phất qua gương mặt Thẩm Tiểu Khương, mùi hương thanh đạm của tóc quẩn quanh nơi chóp mũi, hồi lâu cũng không tan đi.
"Hừ, embây giờ muốn ngay!" Dứt lời, Thẩm Tiểu Khương lập tức giở trò, tìm điểm yếu của Trần Nghị. Hai người trước sau va vào ghế sofa, đồng thời cũng quang minh chính đại phô bày ngay trước cửa kính phòng bếp.
Trần Nghị nhíu mày, đưa ngón trỏ tay trái ra chống lên trán Thẩm Tiểu Khương: "Làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!