Ban đầu, Trần Nghị định lái xe đến Hải Thị, nhưng như vậy thì thật chẳng có gì thú vị.
Tự mình lái thì quá mệt.
Tìm người lái thì lại làm phiền không gian riêng tư của hai người.
Hơn nữa, sau Tết Đoan Ngọ, cuộc bầu cử chủ tịch thương hội sẽ chính thức bắt đầu. Vì vậy, nàng hy vọng có thể kéo dài thêm một chút khoảng thời gian hiếm có này.
Cuối cùng, nàng quyết định cùng Thẩm Tiểu Khương ngồi xe khách về. So ra thì, xe khách đường dài là chậm nhất, đồng nghĩa với việc thời gian dành cho hai người họ sẽ là nhiều nhất.
Xe dừng ở bãi đỗ xe trả phí của bến xe, cô liền dẫn nàng đến sảnh bán vé. Do là ngày lễ nên vé trên mạng đã bán hết, chỉ có thể đến tận nơi mua.
Qua cửa kiểm tra an ninh, hai người xếp hàng trước máy bán vé tự động. Nhìn hàng người dài dằng dặc, cô nói với nàng: "Chị có thể ra kia ngồi nghỉ một chút."
Trần Nghị liếc nhìn hướng tay cô chỉ, nơi có một dãy ghế dài màu xanh lam, không có nhiều người, tương đối yên tĩnh.
Nàng quay đầu hỏi: "Vậy còn em?"
Cô lắc lắc điện thoại, dịu dàng nói: "Em xếp hàng mua vé."
Trần Nghị mỉm cười, trong mắt lấp lánh những tia sáng vụn: "Vậy thôi, chị ở lại với em."
Cô nhìn về phía dãy ghế: "Sao vậy?"
Nàng nghiêng đầu, vẻ mặt có chút đáng yêu: "Một mình ngồi ở đó chán lắm, chị vẫn muốn ở cùng em hơn."
Bàn tay đang giơ điện thoại của cô khựng lại. Mặc dù cô rất mong nàng sẽ như hình với bóng bên cạnh mình, nhưng cô liếc nhìn đôi giày cao gót dưới chân nàng rồi nói: "Còn không biết phải đợi bao lâu, chị sẽ mệt đó."
Nàng cũng liếc nhìn đôi giày của mình: "Độ cao này, không vấn đề gì."
Nói xong, nàng từ từ ngước mắt, ánh nhìn lơ đãng dừng trên người cô, toát ra một vẻ quyến rũ mê ly: "Sao nào, không được à?"
Trái tim cô hẫng một nhịp. Bình thường không ít lần nghe cô nàng Tôn Giai Bảo nói câu này, nhưng cũng là những chữ đó, từ miệng Trần Nghị nói ra lại mang một cảm giác khác hẳn. Tựa như vị kẹo m*t dâu tây, ngọt đến tan cả xương.
Cô nhìn chằm chằm vào mặt nàng, chỉ thiếu nước viết mấy chữ "chị muốn thế nào cũng được" lên mặt.
Nhìn cô đang ngẩn người, nàng cong môi, dùng ngón tay quẹt nhẹ lên mũi cô: "Nhóc con, nghĩ gì thế?"
"Không không không, không nghĩ gì cả." Cô cố tình lảng đi, che giấu những ý nghĩ tội lỗi trong lòng, "Chắc sắp đến lượt chúng ta rồi."
"Ừm." Nàng cười dịu dàng.
Nhanh hay chậm, không quan trọng.
Cô quay người đi, lòng dạ rối bời. Nếu chỉ có một mình thì không sao, đằng này còn có cả Trần Nghị nữa. Lỡ như không mua được vé, chẳng phải là hỏng hết chuyện sao. Cô thầm cầu nguyện có thể mua vé thuận lợi.
Đúng lúc này, người phía sau đột nhiên tựa cằm lên vai cô.
Một mùi hương thoang thoảng lan tỏa.
Nàng không nói gì, chỉ có hơi thở ấm áp từ phía sau truyền đến. Cơ thể cô cứng đờ, không dám nhúc nhích. Cô thậm chí có thể cảm nhận được tần suất hơi thở của nàng, và cả âm thanh khi cằm nàng cọ vào cổ áo.
Cô thích hai người đứng như thế này. Nếu không phải vì lo lắng không mua được vé, cô thật sự mong thời gian sẽ ngừng lại ngay khoảnh khắc này.
"A!" Nàng khẽ kêu lên, cố gắng không làm cô giật mình. Cùng lúc đó, sức nặng trên vai cô biến mất.
Cô vội quay người lại, thấy nàng đang xoa xoa bắp chân phải.
Bên cạnh, một người đàn ông trung niên vừa nói xin lỗi, vừa nhìn chằm chằm vào cổ nàng một cách trắng trợn. Vừa béo ngậy vừa bỉ ổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!