Trời đổ mưa.
Cửa sổ nhà vệ sinh không đóng, gió luồn qua màn mưa, lúc mạnh lúc nhẹ.
Thẩm Tiểu Khương dừng bước, nhìn những cành cây chao đảo trong mưa gió ngoài cửa sổ, cho đến khi tiếng nước chảy bên trong vang lên, cô mới sực tỉnh.
Cánh cửa phòng rửa tay được làm bằng kính mờ, từ bên ngoài không thể nhìn thấy rõ bên trong.
Một giây, hai giây.
Tiếng nước ngừng lại.
Thẩm Tiểu Khương vẫn chưa bước tới. Cô vốn không có nhu cầu đi vệ sinh, cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đến đây.
Có nên đi vào không? Cô tự hỏi lòng mình. Vào trong làm gì chứ? Cô cũng không biết.
Bóng người sau lớp kính mờ lay động, dường như đã lùi lại vài bước, ẩn mình khỏi tầm mắt.
Thẩm Tiểu Khương nhướng mày, lòng đầy tò mò. Đi vệ sinh xong, rửa tay xong, tại sao người đó vẫn chưa ra ngoài?
Cách đó không xa, một vài cô gái đang đi về phía nhà vệ sinh nữ.
Không thể để bị coi là kẻ b**n th** được.
Thẩm Tiểu Khương nghiến răng, chuẩn bị đưa tay vặn nắm cửa. Nhưng đúng lúc này, một tiếng "cạch", cánh cửa kính mờ được mở ra từ bên trong.
Giây phút ấy, Thẩm Tiểu Khương hối hận vì đã bốc đồng đi theo. Cô không muốn tái ngộ theo cách này, cũng không muốn làm đối phương cảm thấy không thoải mái.
Thật phiền phức. Và cũng thật ngốc nghếch.
"Phó tổng, ngài cứ nói, tôi đang nghe..." Trần Nghị vừa nhường đường cho Thẩm Tiểu Khương, vừa nói chuyện điện thoại.
Thẩm Tiểu Khương cúi gằm mặt suốt cả quá trình. Tim cô đập rất nhanh và mạnh. Cô thề, tối nay là lần thảm hại nhất trong cuộc đời mình.
Bỗng nhiên, một mảng váy màu xanh sẫm lọt vào tầm mắt, ánh nhìn của Thẩm Tiểu Khương cũng dịch chuyển theo.
Giọng nói trong điện thoại đột ngột im bặt.
Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương từ từ dời lên, chột dạ liếc qua tấm lưng trần chi chít hình xăm của Trần Nghị. Nàng thật mỏng manh, thật gầy. Thân hình trước sau lồi lõm, da thịt dường như chỉ đắp vào đúng nơi cần đắp.
Chỉ thấy Trần Nghị phẩy tay, nói với những người vừa tới: "Bên trong đang sửa chữa, chỉ đủ cho một người dùng, các cô đi tầng khác đi."
Bàn tay Thẩm Tiểu Khương đang đặt trên nắm cửa bỗng siết chặt, hai giây sau mới vặn mở.
Không kịp nghĩ nhiều, cô vội chui vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh này rất lớn, một dãy sáu phòng đều trống không, cũng không dán biển báo sửa chữa. Cô liếc nhìn cánh cửa kính mờ đã đóng lại, rồi quay đầu nhìn hình ảnh hoảng hốt của chính mình trong gương, cảm thấy vừa khó hiểu vừa kỳ diệu.
Tại sao Trần Nghị lại nói như vậy? Cứ như thể cố tình không muốn người khác dùng nhà vệ sinh này. Tại sao chứ? Không lẽ nào! Hay là mình ảo giác...
Trên vòi nước có một giọt nước sắp rơi, giống như trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Tiểu Khương lúc này.
Đi vệ sinh xong, Thẩm Tiểu Khương mở cửa bước ra thì thấy Trần Nghị đang dựa vào cửa sổ nghịch điện thoại. Trái tim vừa mới hạ xuống lại bất chợt treo lên.
Loại tình huống này có nên chào hỏi không nhỉ?
Thẩm Tiểu Khương hé miệng, nhưng lại không thốt nên lời.
Trần Nghị rất trắng, là kiểu trắng do được chăm sóc kỹ lưỡng. Ánh sáng lạnh từ điện thoại và ánh sáng ấm từ đèn trần hòa vào nhau, phủ lên nàng một lớp màng lọc vừa dịu dàng, lại vừa trong suốt. Chiếc váy lụa màu xanh sẫm buông hờ trên chiếc cổ mảnh khảnh, những nếp gấp trước ngực không che giấu được vẻ quyến rũ. Nàng lơ đãng nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt lười biếng như một nàng mèo, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đủ khiến người ta liếc qua một lần mà nhớ thương cả đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!