Hóa ra người phụ nữ mạnh mẽ, nói một không hai ở bên ngoài kia cũng có lúc yếu đuối và bất lực đến thế.
Cô quay đầu, ánh mắt dịu dàng đi trông thấy.
Chỉ cần nàng gọi, cô sẽ quay đầu lại bất cứ lúc nào.
Chỉ cần nàng cần, cô nhất định sẽ ở bên cạnh không rời nửa bước.
Cô không đi, mà ngồi xuống, vỗ nhẹ lên vai mình.
Nàng nhìn chằm chằm vào bờ vai của cô ba giây, rồi lao đến, ngoan ngoãn tựa một chú mèo con. Nàng giống như một con mèo nhỏ, vì sợ bị tổn thương mà giương vuốt, nhưng cũng vì khao khát được yêu thương mà cất tiếng kêu, níu kéo khi người ta định quay lưng.
"Là em không đúng, em không nên tùy tiện phán xét về ba của chị." Cô hạ giọng.
Nàng lắc đầu, giọng đã bình tĩnh trở lại: "Em nói không sai, ông ta đúng là một gã khốn."
Cô nhìn những ngón tay nàng đặt trên đầu gối. Lớp sơn móng màu đỏ sẫm nổi bật trên làn da trắng như tuyết, vừa giống những đóa hồng mai, lại vừa tựa lệ máu.
"Nhưng ông ta trở nên như vậy, là có nguyên nhân." Nàng nói chậm lại, "Trước khi chị ra đời, ông ta là một nhân viên tốt, một người chồng tốt."
Nàng cười nhạt, rồi im lặng vài giây.
"Vợ của ông ta sức khỏe yếu, không thích hợp mang thai, nhưng vì một lần ngoài ý muốn mà có chị. Chín tháng mang thai, vợ ông ta đã trải qua không biết bao nhiêu gian khổ. Chị lại không ngoan ngoãn, đòi ra đời sớm. Ngày sinh nở, vợ ông ta bị khó sinh, xuất huyết nhiều. Bác sĩ hỏi ông ta giữ lớn hay giữ nhỏ, ông ta đã chọn vế sau," giọng nàng có chút run rẩy, nhưng ngữ điệu lại lạnh lùng như đang kể chuyện của người khác, "Thế là, từ đó về sau, ông ta triệt để mất đi người vợ của mình."
Trong suốt câu chuyện, nàng không một lần nhắc đến hai chữ "mẹ", tất cả đều dùng cụm từ "vợ của ông ta" để thay thế. Rõ ràng, nàng không hề xem mình là một phần của gia đình đó. Lòng nàng đầy tự trách.
Ánh đèn trong nhà vệ sinh không quá sáng, khiến Trần Nghị của giờ phút này trông mong manh và tan vỡ.
Cô im lặng, trở thành một người lắng nghe đúng nghĩa.
"Người nhà bên ngoại của vợ ông ta nói, còn người thì còn của, nên giữ lại người lớn. Người nhà bên nội lại nói, cơ thể vợ ông ta coi như đã hỏng, sau này cũng không thể sinh con được nữa, đứa bé vô tội, nên giữ lại đứa nhỏ." Nàng nói xong, một ngón tay từ từ chỉ về phía cô, rồi dừng lại ở một khoảng cách rất gần.
"Sau đó, tính tình ông ta thay đổi hẳn, vừa cho rằng lựa chọn của mình đã hại chết vợ, lại vừa cảm thấy sự xuất hiện của chị đã hại cả hai người họ. Thế là, ông ta bỏ việc, ngày ngày chìm trong rượu chè thuốc lá, còn dính vào những thói hư tật xấu khác, không gượng dậy nổi."
Toàn thân cô khẽ run. So với nàng, cuộc sống của cô quả thực là ở trong hũ mật. Ba thương, mẹ yêu, tuy không tiêu tiền như nước như đám con nhà giàu, nhưng ba mẹ luôn xem cô là tất cả.
"Đó không phải lỗi của chị." Cô nói.
Nàng chuyển mắt, đối diện với cô.
"Em nói gì cơ?"
Giọng cô không lớn nhưng rất kiên định: "Chị cũng là người bị hại."
Nàng khựng lại, ngẩn người nhìn khoảng trống hẹp giữa hai đầu ngón tay, khẽ lẩm bẩm:
"Người bị hại?"
Những lời này, từ trước đến nay chưa từng có ai nói với nàng. Cũng chưa từng có ai thực sự quan tâm đến những gì nàng đã trải qua.
Khi còn bé, những người xung quanh Trần Nghị phần lớn đều tỏ ra thông cảm, nhưng ánh mắt thương hại đó khiến nàng không thoải mái. Nàng không cần được cảm thông, không cần bị thương hại.
Con người sinh ra vốn không bình đẳng.
Sự cố gắng mỗi người bỏ ra cho mục tiêu của mình là khác nhau.
Nỗi buồn và niềm vui của mỗi người, cũng chưa bao giờ có thể giống nhau.
Những người lớn tuổi trong nhà không thích công việc của nàng, nói nàng không đàng hoàng, nói nàng bán rẻ nhan sắc, có lỗi với người mẹ đã khuất. Bọn họ thật mặt dày. Đám người cổ hủ, bảo thủ ấy, không chịu cố gắng để có cuộc sống tốt hơn, cả đời chỉ quanh quẩn trong ngõ cụt, lại còn muốn kéo người khác cùng rơi xuống vực sâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!