Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh đèn trong phòng đột ngột bừng sáng.
Trần Nghị đã hơn ba mươi tiếng không chợp mắt, không thể chịu nổi sự k*ch th*ch đột ngột này. Nàng khẽ nheo mắt, cố gắng làm quen với luồng sáng.
Bất chợt, một bóng người bao trùm lấy nàng.
Thẩm Tiểu Khương đã nhanh chóng đưa tay lên che trước mắt nàng, chắn đi phần lớn ánh sáng chói lòa.
"Cảm..." Nàng còn chưa kịp nói hết lời đã bị cô xoay người lại.
Hai người đối diện, không ai nỡ chớp mắt.
Vài giây sau, cô giữ lấy gáy nàng, kéo nàng vào lòng mình.
Nàng ngây người, theo bản năng níu lấy vạt áo trên vai đối phương.
"Thẩm... Thẩm Tiểu Khương." Nàng gọi tên cô.
Giọng nói mềm mại, khe khẽ như làn gió đêm mơn man, khiến lòng người tan chảy.
"Thẩm. Tiểu. Khương." Từng chữ chậm hơn nửa nhịp, tựa như tiếng suối trong veo giữa núi sâu, chợt có viên sỏi nhỏ ném vào, lan ra những âm thanh không lớn nhưng trong trẻo, tĩnh lặng.
Thẩm Tiểu Khương như bị mê hoặc, cúi đầu hôn xuống.
Ngay khoảnh khắc môi chạm môi, da đầu Trần Nghị tê rần. Lồng ngực nàng như có một ngọn lửa bùng cháy, đốt cho cổ họng khô khốc, toàn thân nóng bừng.
Nụ hôn của Thẩm Tiểu Khương hôm nay tuy vẫn còn vụng về, không có kỹ thuật gì, nhưng lại nồng nhiệt hơn những lần trước rất nhiều. Thậm chí còn mang theo một sự cuồng nhiệt đầy d*c v*ng.
Vai Trần Nghị run rẩy, đầu ngón tay bất giác bấu chặt vào lớp áo của Thẩm Tiểu Khương.
Để cho đối phương có thể thở, cô vội vàng buông ra một chút. Một luồng không khí mát lạnh len vào giữa hai đôi môi.
Mặt Trần Nghị đỏ bừng, ánh mắt thấp thỏm, đuôi mắt đã hoe hoe ướt.
Cô từ từ đưa tay lên, lòng bàn tay đặt nơi đuôi mắt nàng, nhẹ nhàng lau đi vệt ẩm ướt ấy. Ngón tay cô thật nóng, khiến nàng bất chợt rụt người lại. Hàng mi nàng run run chớp vội, ánh mắt né tránh tựa chú nai con hoảng hốt, khiến người ta chỉ muốn thương yêu.
Ngón tay cô trượt đi, dịu dàng v**t v* gương mặt nàng, cảm nhận sự mềm mại, mịn màng dưới lòng bàn tay. Trong lúc cô v**t v*, gương mặt nàng không ngừng nóng lên, gần như muốn đốt cháy cả tay cô.
Thẩm Tiểu Khương khẽ nhíu mày, đầu ngón tay lướt đến vành tai và cổ của nàng.
Đôi môi Trần Nghị khẽ mở, theo bản năng phát ra tiếng rên khe khẽ. Cùng lúc đó, nàng vô thức lùi lại phía sau.
"Sao vậy?" Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương ánh lên ý cười.
Cô vừa nói vừa tiến về phía nàng đang lùi lại. Hơi thở ấm áp phả vào mặt, cổ Trần Nghị cũng ửng đỏ lên.
"Lừa tôi lên đây, rồi bây giờ lại muốn chạy trốn à?" Đôi môi cô ghé sát vào tai nàng.
"Ai... ai lừa em," Trần Nghị th* d*c, người run lên nhưng vẫn cố tỏ ra quật cường, "Tôi... tôi có trốn đâu."
Thẩm Tiểu Khương nheo mắt, bắt chước giọng điệu của nàng: "Ồ?"
"Em... em học tôi?" Trần Nghị không dám nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn dừng lại nơi yết hầu quyến rũ của Thẩm Tiểu Khương.
"Đồ ngủ đâu?" Thẩm Tiểu Khương không biết lấy dũng khí từ đâu, vừa nói vừa cắn nhẹ vành tai nàng.
Lực không mạnh, nhưng Trần Nghị vẫn khẽ nhíu mày, vẻ mặt lúc này trông còn gợi tình hơn bao giờ hết.
"Đồ ngủ ở... ở trong vali."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!