Chương 36: (Vô Đề)

Trước câu hỏi của Lâm Thiên Thiên, Thẩm Tiểu Khương cố tình lờ đi.

Cô ta "hừ" một tiếng rồi vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.

Sau khi thở dài một hơi, Thẩm Tiểu Khương bắt đầu dọn dẹp đồ đạc rồi đi đánh răng rửa mặt, hoàn toàn chẳng bận tâm đến việc Lâm Thiên Thiên đã chạy đi đâu.

Thế nhưng, khi cô đã xong xuôi mọi việc, Lâm Thiên Thiên vẫn chưa quay lại.

"Giai Bảo," Thẩm Tiểu Khương gõ mấy ngón tay lên mặt bàn của Tôn Giai Bảo, "Lâm Thiên Thiên vẫn chưa về à?"

"Kệ cậu ta đi, đồ dở hơi." Tôn Giai Bảo bực bội đáp.

Thẩm Tiểu Khương cũng chẳng phải quan tâm gì Lâm Thiên Thiên cho cam, nhưng dù sao cũng là bạn học, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng không hay.

Cô tiếp tục gõ bàn: "Giai Bảo, cậu đi tìm cậu ấy một chút đi."

Tôn Giai Bảo giơ ngón giữa lên: "Cậu muốn tìm thì tự đi mà tìm."

Đúng là bạn thân tặng kèm khi mua điện thoại mà!

Nhưng nghĩ lại, đồ đạc của Lâm Thiên Thiên vẫn còn đây, chắc là không đi xa đâu.

Quả nhiên, một lát sau, Lâm Thiên Thiên đã trở về.

Vừa vào phòng, cô ta liền trừng mắt nhìn Thẩm Tiểu Khương: "Tiểu Khương, cậu ra đây với tôi một lát."

"Tôi không muốn."

"Cậu nhất định phải ra đây."

Thẩm Tiểu Khương đeo tai nghe vào.

Lâm Thiên Thiên giật phắt chiếc tai nghe ra, dùng khẩu hình môi nói hai chữ: "Trần Nghị".

Bây giờ mà lôi Trần Nghị ra thì chưa phải lúc.

Thẩm Tiểu Khương đành bất đắc dĩ, liếc nhìn cô nàng Tôn Giai Bảo đang vui vẻ chơi game, rồi đi theo Lâm Thiên Thiên đến phòng giặt chung.

Hai người vừa đứng lại, Lâm Thiên Thiên đã bắt đầu khóc.

Thẩm Tiểu Khương tò mò, không biết cấu tạo mắt của cô ta có khác gì người thường không nhỉ?

Cô không định dỗ dành Lâm Thiên Thiên, lúc này cô chỉ cảm thấy rất mệt, rất phiền.

Thấy Thẩm Tiểu Khương im lặng, Lâm Thiên Thiên sốt ruột: "Đều tại tôi, đáng lẽ ra tôi không nên đến Nam Thành tìm cậu. Nếu tôi không đến, tim tôi đã không đau như thế này."

Nghe những lời này, Thẩm Tiểu Khương thấy đầu mình đau ong ong.

Hóa ra trên đời này thật sự có người có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những lời sến súa đến vậy.

Đối mặt với sự im lặng của Thẩm Tiểu Khương, Lâm Thiên Thiên không chịu nổi nữa, cô ta đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.

"Tôi thích cậu," cô ta nói.

Thẩm Tiểu Khương biết đây là một lời tỏ tình, nhưng... lòng cô không một chút rung động.

Cô càng cố gỡ tay Lâm Thiên Thiên ra, đối phương lại càng siết chặt.

"Lâm Thiên Thiên, tôi không thích cậu." Giọng Thẩm Tiểu Khương lạnh như băng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!