Chương 33: (Vô Đề)

Ban đêm trong tiệm quá bận rộn, Thẩm Tiểu Khương thực sự không có thời gian ăn tối.

Lâm Thiên Thiên đã sớm gọi đồ ăn giao đến, nhưng cô ta lại chỉ ăn một nửa. Đá trong ly trà sữa đã tan hết mà cô ta cũng không uống được mấy ngụm. Thẩm Tiểu Khương còn chia tiền chuyển khoản lại cho Lâm Thiên Thiên. Thẩm Tiểu Khương không muốn nợ Lâm Thiên Thiên, không muốn giữa hai người có thêm mối liên quan sâu sắc nào.

Sau khi hoàn thành dịch vụ làm đẹp cho chú chó cuối cùng, cô mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Aiya, cái lưng của tôi..." Thẩm Tiểu Khương vươn vai một cái thật dài, vốn định thư giãn một chút, không ngờ vai, cổ và lưng lại càng thêm mỏi.

Lâm Thiên Thiên cảm thấy cơ hội của mình đã đến, vội vàng đặt điện thoại xuống, lảo đảo chạy đến trước mặt Thẩm Tiểu Khương, mềm mại hỏi: "A Khương, tôi xoa bóp cho cậu nhé?"

Thẩm Tiểu Khương nghe thấy hai chữ "A Khương" liền khựng lại. Biểu cảm trên mặt lạnh đi ba phần.

Lâm Thiên Thiên nhận ra, vội đổi giọng: "Khương, giống như Tôn Giai Bảo gọi cậu là Sinh Khương cũng được mà?"

Thẩm Tiểu Khương bất đắc dĩ thở dài một hơi, giữ khoảng cách với Lâm Thiên Thiên, lạnh giọng nói: "Tôi về ngủ một giấc là được rồi."

Lâm Thiên Thiên "à" một tiếng rồi tiếp tục đứng bên cạnh Thẩm Tiểu Khương.

Thẩm Tiểu Khương chuẩn bị nhập thông tin hội viên, liếc qua người bên cạnh, hờ hững nói: "Đây đều là thông tin bí mật, không thể tiết lộ."

Lâm Thiên Thiên lại "à" một tiếng nữa, uể oải quay người trở lại ghế sofa.

Sau khi Thẩm Tiểu Khương nhập xong thông tin, liền chuẩn bị cùng Lâm Thiên Thiên về ký túc xá. Trên đường ra trạm xe buýt, hai người rất ít khi nói chuyện với nhau, phần lớn thời gian đều là Lâm Thiên Thiên tìm chủ đề, còn Thẩm Tiểu Khương thì lơ đãng lắng nghe. Cô không chủ động gợi chuyện, cũng không bình luận quá nhiều về những chủ đề của Lâm Thiên Thiên.

Thật ra, hồi cấp ba, Thẩm Tiểu Khương cũng không nói chuyện nhiều với Lâm Thiên Thiên, vì có Tôn Giai Bảo kẹp ở giữa nên chủ đề mới dày đặc...

Trần Nghị lái xe "đi ngang qua", tắt máy dừng ở ven đường. Nàng thấy Thẩm Tiểu Khương tắt đèn khóa cửa, thấy Lâm Thiên Thiên đứng một bên chờ đợi, và càng thấy hai người sóng vai đi về phía trạm xe buýt.

Tối nay sau khi kết thúc bữa cơm, Trần Nghị đã đi xem dây chuyền sản xuất của một nhà máy chưng cất rượu. Tiệm thú cưng mà Thẩm Tiểu Khương làm thêm ở phía đông, còn nhà máy chưng cất rượu lại ở phía tây, hoàn toàn không tiện đường. Nhưng bất tri bất giác, nàng đã lái xe đến đây.

Coi như không nói chuyện với Thẩm Tiểu Khương, coi như chỉ là xa xa liếc nhìn cô một cái, Trần Nghị cũng cảm thấy trong lòng an tâm. Trong lòng Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương là một sự tồn tại khác biệt. Là sự thiện ý đầu tiên mà thế giới này ban cho nàng. Cũng là sự trong sạch duy nhất trong xã hội bẩn thỉu này.....

Thẩm Tiểu Khương đột nhiên nghĩ đến chị Mạnh trong bệnh viện, bèn nghiêng đầu nói với Lâm Thiên Thiên bên cạnh: "Bây giờ tôi muốn đến bệnh viện một chuyến. Tôi giúp cậu gọi xe về trường nhé, Giai Bảo sẽ ra cổng trường đón cậu."

Nói xong, cô liền lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe.

Lâm Thiên Thiên mặt mày uể oải: "Khương, cậu định bỏ rơi tôi à?"

Đối với câu nói không đầu không đuôi này, Thẩm Tiểu Khương lựa chọn phớt lờ: "Chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, dùng từ 'bỏ rơi' rất không thích hợp, phiền cậu chú ý dùng từ."

"Thẩm Tiểu Khương!" Lâm Thiên Thiên đột nhiên hét lên. Thẩm Tiểu Khương bị giật mình.

"Sao cậu có thể nói như vậy? Chẳng lẽ vì cậu ghét tôi nên hôm qua mới không về ký túc xá, hôm nay cũng vậy, định ngủ ở ngoài à?" Mắt Lâm Thiên Thiên lại đỏ hoe. Nước mắt của cô cứ như không đáng tiền, nói đến là đến.

Thẩm Tiểu Khương ngẩn người, không giải thích: "Ừ, ghét."

"Cái... cái gì?" Lâm Thiên Thiên ngây người. Sự tự tin khó hiểu của cô ta hoàn toàn không ngờ tới Thẩm Tiểu Khương sẽ nói như vậy, hoàn toàn là phủ định cả con người cô ta.

"Cậu... sao cậu lại nói như vậy?" Nước mắt Lâm Thiên Thiên như những hạt châu đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thẩm Tiểu Khương không thích sự dây dưa vô nghĩa này, hôm nay cô muốn nói rõ mọi chuyện.

"Lâm Thiên Thiên, tôi lặp lại lần nữa, tôi và cậu chỉ là bạn học cấp ba, bạn bè bình thường, ngoài ra không có mối quan hệ nào khác," Thẩm Tiểu Khương giữ khoảng cách, "Sự làm nũng của cậu, nước mắt của cậu, đừng lãng phí trên người tôi, bởi vì tôi sẽ không để ý. Vả lại, cậu cứ luôn như vậy, tôi thật sự rất ghét."

"Thẩm Tiểu Khương..." Mắt Lâm Thiên Thiên đỏ hoe, "Cậu nghĩ cho kỹ đi, cậu thật sự ghét tôi à? Hồi cấp ba không phải lúc nào cậu cũng nhường tôi sao?"

Thẩm Tiểu Khương lắc đầu: "Hồi cấp ba, cậu không tỏ ra đáng ghét như hai ngày nay, cho nên tôi cũng chỉ giữ lễ phép vốn có khi đối xử với một người bạn bình thường. Nếu cậu tiếp tục nổi điên làm tôi khó chịu, chúng ta đến bạn bè bình thường cũng không cần làm nữa."

Mặt Lâm Thiên Thiên lúc trắng lúc đỏ. Bị Thẩm Tiểu Khương nói đến nghẹn lời, ngay cả nức nở cũng quên mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!