Thẩm Tiểu Khương lại một lần nữa đi đến trước kệ hàng, tiếp tục sắp xếp hàng hóa.
Cô không nghĩ rằng những lời mình vừa nói sẽ khiến Lâm Thiên Thiên bị tổn thương. Mà cho dù có tổn thương đi chăng nữa, cô cũng chẳng để tâm. Dù sao, chính Lâm Thiên Thiên trước đó đã từng làm những chuyện khiến cô khó chịu, cũng từng buông ra những lời chẳng hay ho gì. Suy cho cùng, trong mắt Thẩm Tiểu Khương, quan hệ giữa cô và Lâm Thiên Thiên chỉ là bạn bè bình thường, còn chưa đủ để chia sẻ hay trò chuyện thật lòng.
Thẩm Tiểu Khương nhìn người rất chính xác, về cơ bản chỉ cần tiếp xúc một lần là có thể định vị được đối phương. Đối với đại đa số người, cô đều chỉ là xã giao. Lâm Thiên Thiên cũng vậy.
Sau kỳ quân sự lớp mười, Thẩm Tiểu Khương đã được các anh chị khóa trên phong làm hoa khôi mới nổi. Cộng thêm thành tích thi cấp ba đứng đầu toàn thành phố, đi đến đâu cô cũng như phát sáng, đặc biệt thu hút người khác. Tôn Giai Bảo không phải người bản địa, thường bị xa lánh và cô lập. Thẩm Tiểu Khương cảm thấy cô bạn này cũng được nên đã ra tay giúp đỡ. Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Tiểu Khương, những bạn học khác ít nhiều cũng không còn cô lập Tôn Giai Bảo nữa.
Họ hàng của Lâm Thiên Thiên là lãnh đạo nhà trường, bản thân cô ta ở trường luôn đi đứng nghênh ngang. Không phải là đầu gấu, nhưng quả thực không ai dám trêu chọc. Sau khi nghe được "sự tích" Thẩm Tiểu Khương ra tay giúp người, cô ta lập tức nảy sinh hứng thú đặc biệt đối với cô.
Thẩm Tiểu Khương không quan tâm đến chuyện bên ngoài, không biết thân phận của Lâm Thiên Thiên, cũng không muốn chọc giận cô ta, gặp mặt thậm chí còn không thèm liếc nhìn. Điều này khiến Lâm Thiên Thiên rất để ý. Cô ta cảm thấy Thẩm Tiểu Khương rất ngầu, thế là không chỉ đơn thuần là hứng thú nữa, cô ta muốn làm bạn gái của Thẩm Tiểu Khương.
Lâm Thiên Thiên bắt đầu viết thư tình cho Thẩm Tiểu Khương. Sau khi đá chìm đáy biển, cô ta đổi phương thức, nói muốn trở thành bạn tốt của Thẩm Tiểu Khương. Sau đó, Lâm Thiên Thiên thỉnh thoảng sẽ đến tìm Thẩm Tiểu Khương. Nơi nào có Thẩm Tiểu Khương, nơi đó đều có Tôn Giai Bảo. Dần dần, Lâm Thiên Thiên trở thành người đến tìm cả Thẩm Tiểu Khương và Tôn Giai Bảo.
Trong mắt người ngoài, ba người họ thường xuyên ở cùng nhau, chắc là chơi rất thân. Nhưng mà, Tôn Giai Bảo không ưa Lâm Thiên Thiên, thường xuyên xảy ra tranh chấp với cô ta.
Thẩm Tiểu Khương đối với cả nam sinh và nữ sinh đều giữ một mối quan hệ hữu hảo nhưng xa cách. Còn Lâm Thiên Thiên thì không có chút giới hạn nào, gần như đến mức hết thuốc chữa. Ba năm cấp ba, cô ta có cả một đống người yêu cũ, cả nam lẫn nữ. Tôn Giai Bảo thường xuyên vì những chuyện này mà cãi nhau với Lâm Thiên Thiên.
Thẩm Tiểu Khương cho rằng Lâm Thiên Thiên không phải là loại người giống mình, nên lười lãng phí cảm xúc cho cô ta, lúc bình thường đều sẽ nhường nhịn. Lâm Thiên Thiên lại vì vậy mà càng thích Thẩm Tiểu Khương hơn. Coi như tốt nghiệp đã xa cách hai năm, cô ta vẫn không thể quên được Thẩm Tiểu Khương.
Không chỉ riêng Lâm Thiên Thiên, rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy về Thẩm Tiểu Khương. Liên tục ba năm đứng đầu khối, liên tục ba năm chiếm giữ danh hiệu hoa khôi, lại liên tục ba năm độc thân, đổi lại là ai cũng không thể quên được.
"A Khương, A Khương, cậu nói chuyện với tôi đi, được không?" Lâm Thiên Thiên nước mắt lưng tròng đi về phía Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương ngồi xổm xuống dán nhãn giá, không trả lời.
Lâm Thiên Thiên không cam tâm, cũng ngồi xổm xuống theo: "Người ta trong lòng thật sự rất khó chịu." Cô ta vừa nói vừa dựa vào vai Thẩm Tiểu Khương, "A Khương..."
Thẩm Tiểu Khương dịch người ra trước khi đối phương kịp dựa vào, mặt không đổi sắc nói: "Tôi đột nhiên nghĩ ra..."
Lâm Thiên Thiên chới với, người run lên một cái. Mặc dù có chút không vui, nhưng cô ta đã nhịn xuống không biểu hiện ra ngoài. Vẫn giống như hồi cấp ba, chỉ cần Thẩm Tiểu Khương nói chuyện, cả Lâm Thiên Thiên và Tôn Giai Bảo đều sẽ lập tức trở nên nghiêm túc.
"Sau này cậu đừng gọi tôi là 'A Khương' nữa, tôi không thích."
Có rất nhiều người đặt biệt danh cho Thẩm Tiểu Khương, từ "Thẩm hoa khôi", "Thẩm học thần" đến "Khương ngầu", "Khương xinh", từ "Tiểu Khương", "Tiểu Tiểu Khương" đến "Khương", "A Khương", Thẩm Tiểu Khương đều ổn, cô không để ý. Tên chỉ là một danh hiệu, không có gì to tát.
Nhưng kể từ ngày gặp Trần Nghị, cô phát ra từ nội tâm cảm thấy, chỉ có từ miệng Trần Nghị nói ra mới là tên của cô.
"Vậy... vậy tôi nên gọi cậu là gì?"
"Miệng cậu rảnh lắm à? Nhất định phải gọi tôi sao?"
Thẩm Tiểu Khương nói xong, quay đầu tiếp tục dán giá. Lâm Thiên Thiên ngây ngô chớp mắt hai cái, tưởng mình nghe lầm, nửa ngày không nói gì. Trong mắt Thẩm Tiểu Khương, cô ta đã trở thành một người không có hơi ấm.
Trần Nghị trở lại quán bar, được quản lý báo rằng có khách trên lầu hai. Nàng gật đầu, thong thả đi lên.
Tiếng nhạc rất lớn, mùi rượu và thuốc lá nồng nặc đến buồn nôn.
"Trần Hòa Bình, ông lại đến à?" Giọng Trần Nghị không lớn, nhưng lại có sức mạnh xuyên qua cả tiếng nhạc. Cuộc vui hỗn loạn kết thúc trong giọng nói của nàng.
Mấy nhân viên phục vụ bị ép ở lại tiếp rượu, sau khi thấy cử chỉ của Trần Nghị, đồng loạt như được cứu rỗi rời khỏi phòng. Sau đó, Hà Trung mang đến một chiếc khay trang sức bằng kính màu đồng cổ, trên đó đặt một cặp kính gọng nửa vàng. Dây kính cũng màu vàng, trên đó xâu những viên kim cương nhỏ và ngọc trai nước ngọt.
Trần Nghị hờ hững liếc qua, không vội cầm lấy, ung dung gác lên sống mũi. Một loạt động tác, trôi chảy như nước, tao nhã quyến rũ. Đầu ngón tay nàng chống lên gọng kính, qua loa dùng sức đẩy lên một chút.
"Mày, đây là thái độ nói chuyện với ba ruột của mày à?" Trần Hòa Bình đã uống nhiều, nói chuyện toang toác, nước bọt bắn tung tóe.
Trần Nghị không cười, cũng không tức giận, cảm xúc cực kỳ thấp. Cả người nàng đều bao trùm một áp suất thấp đáng sợ. Giống như một bản nhạc kim loại nặng âm trầm. Khí chất cứng rắn, vẻ đẹp u ám trực tiếp căng tràn. Rất có cảm giác áp bức.
Một vệ sĩ to con khác đặt sau lưng nàng một chiếc ghế bành đơn. Trần Nghị trực tiếp ngồi xuống. Nàng bắt chéo chân, tay trái khuỷu tay chống lên tay vịn, dồn trọng lượng cả người lên cánh tay đó, sau đó tay phải giơ lên một xấp ảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!