Chương 31: (Vô Đề)

Ở một nơi khác, trong ký túc xá, ba người do Tôn Giai Bảo cầm đầu đang voice chat chơi game. Lâm Thiên Thiên một mình nhàm chán, ngồi trước bàn học của Thẩm Tiểu Khương, lật đông xem tây.

Cô ta bỗng chú ý thấy dưới gầm bàn có một đôi giày vải màu hồng phấn sạch sẽ. Mặc dù hai năm không gặp, nhưng với sự hiểu biết của cô về Thẩm Tiểu Khương, đôi giày này hoàn toàn không phải phong cách của cô. Ba năm cấp ba, Thẩm Tiểu Khương chưa bao giờ mặc quần áo màu đỏ ở trường, càng không thể nào đi giày màu đỏ.

Huống hồ, Lâm Thiên Thiên đã tra thử nhãn hiệu của đôi giày này. Với điều kiện kinh tế và quan niệm tiền bạc của gia đình Thẩm Tiểu Khương, cô không thể nào mua một đôi giày vải trị giá năm con số được. Cho nên, đôi giày này tuyệt đối không phải do Thẩm Tiểu Khương tự mua.

Lại liên tưởng đến Trần Nghị, người đã mời họ ăn cơm hôm nay, toàn thân hàng hiệu, xe sang đưa đón, trong lòng Lâm Thiên Thiên mơ hồ đã có một đáp án mờ mịt. Cô ta v**t v* chiếc bàn, và những vật dụng hàng ngày của Thẩm Tiểu Khương, gần như cắn nát cả môi...

Trần Nghị mỗi ngày đều ra ngoài rất sớm, lúc Thẩm Tiểu Khương tỉnh dậy, trên giường đã lạnh ngắt. Vội vàng rửa mặt xong, cô đi đến phòng thay đồ.

Bộ quần áo lần trước Thẩm Tiểu Khương để lại đây đã được treo trong tủ, giặt rất sạch sẽ, ủi rất phẳng phiu. Treo cùng với quần áo của Trần Nghị, trên đó có thể ngửi thấy mùi hương gần giống với của Trần Nghị.

Thẩm Tiểu Khương cầm lấy tay áo của mình, hít một hơi thật sâu, thật dễ chịu. Cô, người chưa bao giờ dùng nước hoa, đã chìm sâu vào mùi hương lạnh lẽo này không thể tự kiềm chế.

Thẩm Tiểu Khương cảm thấy chưa đủ, cô bước đến trước chiếc sườn xám màu xanh lá cây của Trần Nghị, v**t v* chất liệu lụa tinh xảo, mượt mà của nó, động tác chậm rãi như đang mân mê một món bảo vật trời ban.

Bỗng nhiên, cô cẩn thận dùng hai tay nắm lấy đường vai áo, đưa cổ áo đến gần chóp mũi khẽ ngửi. Cô nhắm mắt lại. Cô không chạy trốn nữa.

Mùi thơm nhẹ nhàng quanh quẩn nơi chóp mũi Thẩm Tiểu Khương. Giống như làn khói mà Trần Nghị đã phả vào mặt cô ngày ấy. Nếu mùi hương có thể hóa thành hình, có lẽ chính là hình ảnh hiện lên trong đầu cô lúc này.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ cửa sổ, Trần Nghị mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, vạt áo hé mở, đường cong quyến rũ ẩn hiện. Cả người nàng mông lung, mềm mại.

Rất lâu sau, tay Thẩm Tiểu Khương đã tê rần, cô mới mở mắt ra, buông chiếc sườn xám xuống. Mặt cô, thật đỏ, nhịp tim, thật nhanh.

Một giây sau, cô dùng sức ôm lấy chiếc sườn xám trước mặt, như đang ôm lấy Trần Nghị. Thẩm Tiểu Khương vùi mặt vào cổ áo sườn xám, như đang vùi vào cổ của Trần Nghị. Cô lại một lần nữa tham lam hít mùi thơm trên cổ áo vào phổi, cả người trên dưới tràn ngập một khát vọng sền sệt và ẩm ướt.....

Trên đường trở về trường học, Thẩm Tiểu Khương vẫn luôn tự trách. Mình là loại b**n th** gì thế này, vậy mà lại có suy nghĩ lung tung với quần áo của Trần Nghị.

Không được, không được! Nghiêm túc kiểm điểm! Mặc dù đây là một chuyện rất bình thường, nhưng Thẩm Tiểu Khương lại cảm thấy mình vừa rồi đã xúc phạm đến thần linh.

Vừa xuống xe, cô đã đụng phải Lâm Thiên Thiên ngay trước cửa nhà ăn. Tôn Giai Bảo và Trần Tinh Nam đi sau cô ta. Tôn Giai Bảo tuy miệng thì ghét Lâm Thiên Thiên, nhưng với tư cách là bạn học cũ, ít nhiều vẫn sẽ chiếu cố một chút. Cũng chính vì vậy, cô nàng mới có thể trở thành bạn thân của Thẩm Tiểu Khương.

"Câu lạc bộ của tôi có hoạt động rất quan trọng, không lo cho cậu được đâu. Tiếp theo cậu tự sắp xếp đi nhé." Tôn Giai Bảo nói xong liền chuẩn bị đi.

Lâm Thiên Thiên mặt không đổi sắc, máy móc lên tiếng. Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương, đáy mắt tro tàn lại bùng cháy.

"Chào buổi sáng, A Khương!" Cô ta vừa vẫy tay vừa chạy về phía Thẩm Tiểu Khương.

Thẩm Tiểu Khương cố gắng giữ khoảng cách cần có với cô ta, lạnh lùng xa cách như một người lạ: "Chào buổi sáng."

Kể từ khi trong lòng có một người, cho dù người đó không ở bên cạnh, Thẩm Tiểu Khương làm gì cũng đều sẽ nghĩ đến Trần Nghị trước tiên. Coi như bây giờ hai người chưa có quan hệ gì, cô cũng sẽ vì Trần Nghị mà "giữ thân như ngọc".

Tôn Giai Bảo "chậc" một tiếng sau lưng Lâm Thiên Thiên, vỗ vỗ vai Trần Tinh Nam: "Đi thôi, tớ phải khoác tay Khương trước Lâm Thiên Thiên!"

Trần Tinh Nam đưa ly nước của Tôn Giai Bảo cho cô, mực nước cách miệng ly một khoảng nhất định để tránh bị bỏng: "Này, tại sao cậu chưa bao giờ khoác tay tớ?"

Tôn Giai Bảo nhận lấy ly nước, ly bị lắc lư, nước tràn ra miệng ly. Cô nàng bỗng lùi lại, cau mày không vui: "Cậu có muốn nghe xem chính mình đang nói gì không, dọa tớ một phen. Cậu đang trả thù vì lúc nãy tớ ăn ba cái bánh bao của cậu à?"

Ánh mắt Trần Tinh Nam đầy ẩn ý, im lặng đưa cho Tôn Giai Bảo một tờ giấy lau, ngữ khí dịu dàng: "Cậu tự lau, hay là để tớ giúp cậu lau?"

"Ôi trời ơi, Trần Tinh Nam, cậu làm gì mà nói chuyện với tớ như vậy, nghe nổi cả da gà." Vừa nói, Tôn Giai Bảo vừa xoa xoa cánh tay mình, "Ôi trời, không chịu nổi, có trẻ con không chứ!"

Dứt lời, Tôn Giai Bảo liền đi về phía Thẩm Tiểu Khương. Trần Tinh Nam bất đắc dĩ lắc đầu, theo sát phía sau.

"Khương, tối qua cậu..." Tôn Giai Bảo vừa nheo mắt vừa khoanh tay trước ngực, ra dáng hỏi tội.

Thẩm Tiểu Khương nghĩ đến việc sẽ nói rõ với Tôn Giai Bảo, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ. Mặc dù cô và Trần Nghị tiếp xúc nhiều hơn, suýt chút nữa đã tiến hành cái gọi là "sự hòa hợp lớn lao cuối cùng của sinh mệnh", nhưng thật sự vẫn chưa phải lúc. Cô và Trần Nghị, chưa ai định nghĩa cho mối quan hệ này.

Trên tình bạn, dưới tình yêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!