Ngày hôm sau, áp suất không khí rất thấp, trời như sắp đổ mưa.
Tiệc sinh nhật của Tôn Giai Bảo là một bữa tiệc gia đình truyền thống, được tổ chức tại Minh Hoa Uyển, khách sạn lớn nhất Nam Thành. Trong sảnh tiệc lộng lẫy mang tên "Cát Tường Như Ý" – sảnh tiệc xa hoa nhất và cũng là nơi đắt đỏ nhất toàn thành phố với sức chứa tối thiểu năm mươi bàn, chỉ lác đác kê tám bàn tròn.
Rất nhiều họ hàng đã đến, nhưng với tư cách bạn thân, chỉ có duy nhất Thẩm Tiểu Khương.
Cô ôm một bó hoa tông hồng, đứng ngoài cửa phòng tiệc chờ Tôn Giai Bảo ra đón.
Thang máy VIP dừng lại, bên trong có bốn người: hai vệ sĩ mặc vest đen, Trần Nghị và Hà Trung.
Hà Trung là người đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương.
"Thất gia, kia là..." Hắn quay đầu lại.
Trần Nghị cũng nhìn về phía đó, thần sắc bình thản, "Ừ, thấy rồi."
Thẩm Tiểu Khương không chú ý đến những người khác. Cô cúi đầu ngửi mùi hương từ bó hoa trên tay, khóe miệng bất giác cong lên. Đôi mắt cô rất to và đẹp, con ngươi đen láy sâu thẳm, tròng trắng mắt trong veo, sạch sẽ, là kiểu người khiến ai nhìn thấy cũng muốn lại gần.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans bó màu xanh nhạt và đôi giày vải đen kinh điển. Chiếc túi xách nhỏ màu đỏ giá chưa đến một trăm tệ khoác trên người cô trông lại có khí chất của hàng hiệu xa xỉ. Áo sơ mi được sơ vin hờ hững vào quần jeans, vừa chỉn chu lại vừa toát lên vẻ hoạt bát vừa đủ. Cả người Thẩm Tiểu Khương tựa như một làn gió biển, mang đến cảm giác sảng khoái và dễ chịu.
Đây là lần đầu tiên Trần Nghị nhìn thấy một cô gái có dáng vẻ như vậy. Hốc mắt nàng hơi mở to, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
"Khương yêu quý, cuối cùng cậu cũng đến rồi!" Tôn Giai Bảo éo éo giọng, xách váy chạy ra.
Thẩm Tiểu Khương lườm cô bạn một cái, sau đó đưa bó hoa ra trước mặt: "Sinh nhật vui vẻ."
Tôn Giai Bảo buông tà váy, hai tay che miệng, khoa trương hết mức: "Ôi trời ơi, cái này là tặng cho tớ thật sao? Thật không đó?"
Thẩm Tiểu Khương cười nhạt: "Cậu hiểu lầm rồi, là tặng cho cún."
"Sinh Khương, cậu đáng ghét!" Tôn Giai Bảo miệng thì nói vậy, nhưng tay đã vội vàng khoác lấy cánh tay Thẩm Tiểu Khương.
"Có một cái sinh nhật thôi, cậu có cần phải ăn mặc lộng lẫy thế không?" Thẩm Tiểu Khương vừa nói vừa chủ động đưa tay xách váy giúp Tôn Giai Bảo.
"Đẹp không? Dì út mua cho tớ đấy, nghe nói là của một nhà thiết kế người Ý nào đó." Tôn Giai Bảo vừa định xoay một vòng khoe váy thì bị Thẩm Tiểu Khương thẳng thừng ngăn lại.
"Đẹp như sắp đi lấy chồng vậy." Thẩm Tiểu Khương nói xong, ân cần chỉnh lại dải ruy băng trên vai cho bạn.
Thẩm Tiểu Khương chính là người có tính cách như vậy, miệng lưỡi chua ngoa nhưng trái tim lại mềm như đậu hũ. Lời nói thì cay nghiệt, nhưng hành động lại dịu dàng đến tận xương tủy. Không chỉ Tôn Giai Bảo yêu quý cô, mà bất cứ ai từng tiếp xúc qua cũng đều quý mến cô.
Khi bóng dáng hai người họ hoàn toàn khuất sau cánh cửa, Trần Nghị mới chậm rãi bước ra khỏi thang máy.
Nàng tháo kính râm, hỏi: "Quan hệ của hai đứa nó tốt đến vậy sao? Sao trước đây không nghe Giai Bảo nhắc đến?"
Hà Trung cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Thẩm Tiểu Khương bình thường vừa đi học vừa đi làm thêm, phần lớn thời gian đều một mình, nhưng cô ấy đã là bạn thân của cô chủ Tôn từ hồi cấp ba rồi."
"Cấp ba?"
Hà Trung gật đầu.
Tôn Giai Bảo không học cấp ba ở Nam Thành, mà là ở quê của Thẩm Tiểu Khương, Hải Thành. Năm đó Nam Thành chưa sầm uất như bây giờ, cơ hội việc làm ít, áp lực cuộc sống lớn, bố mẹ Tôn Giai Bảo buộc phải đến Hải Thành làm ăn và cũng mang con gái theo. Tôn Giai Bảo học xong cấp ba ở đó rồi mới thi về lại Nam Thành.
Khách khứa lần lượt tiến vào, trước cửa chỉ còn lại một người phụ nữ trung niên đang ngó nghiêng. Đó là chị họ của Trần Nghị, mẹ của Tôn Giai Bảo, Trần Phương Như.
"Chị!" Gương mặt Trần Nghị lộ ra vẻ khác hẳn thường ngày.
"Tiểu Thất!" Trần Phương Như mừng rỡ.
"Xin lỗi chị, em đến muộn." Đứng bên cạnh Trần Phương Như, Trần Nghị lập tức thu lại hết vẻ sắc sảo, trở nên dịu dàng và ngoan ngoãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!