Hai người đi về phía bãi đỗ xe của công viên Nam Thành.
Dù đã là giữa tháng năm, nhưng ban đêm vẫn còn chút se lạnh. Tà sườn xám cao của Trần Nghị để lộ đôi chân dài thon thả, trắng nõn, lung lay làm rối loạn trái tim của Thẩm Tiểu Khương.
"Chị có lạnh không?" Thẩm Tiểu Khương chân thành nhìn đối phương, "Chị có muốn mang áo khoác của tôi không?"
Trần Nghị khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiểu Khương một thoáng, gió thổi tung mái tóc nàng. Thẩm Tiểu Khương không nhìn thấy được biểu cảm của Trần Nghị. Cô theo bản năng đưa tay, giúp Trần Nghị vén những lọn tóc lòa xòa trên mặt.
Trần Nghị không trả lời, chớp mắt hai cái rồi từ từ tựa vào vai Thẩm Tiểu Khương: "Sắp đến xe rồi, tôi dựa vào em là được."
"Vâng." Thẩm Tiểu Khương cũng không biết phải miêu tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Trần Nghị không nhận áo khoác của cô, cô có chút thất vọng. Nhưng Trần Nghị lại dựa vào người cô, cô lại mừng như điên trong lòng.
Như thể đọc được suy nghĩ của Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị khàn khàn cười: "Tôi càng không muốn em bị cảm lạnh."
Thẩm Tiểu Khương giật mình, tim lỡ nửa nhịp. Vậy là, Trần Nghị cũng đang lo lắng cho mình sao?
Đi được vài bước, cô lấy hết dũng khí, đưa tay khoác lấy bờ vai gầy của Trần Nghị, kéo người vào lòng mình. Thân thể đối phương rõ ràng cứng lại trong thoáng chốc. Nhưng cũng chỉ là một thoáng rất ngắn. Rất nhanh, nàng đã buông bỏ hết phòng bị, mềm mại nép vào vòng tay Thẩm Tiểu Khương.
Đi ngang qua một máy bán hàng tự động, Thẩm Tiểu Khương dừng bước: "Chị đợi tôi một lát."
Trần Nghị kéo nhẹ tay áo cô: "Em đi đâu vậy?"
Thẩm Tiểu Khương vỗ vỗ tay Trần Nghị, lúc này mới cảm nhận được bàn tay kia lạnh như băng. Lông mày cô nhíu lại thành hình chữ Xuyên. Cô không biết tại sao một người trẻ tuổi, trong tiết trời dịu dàng của tháng năm này, lại có một đôi tay lạnh như băng như vậy.
Nhưng mà, sau khi đối diện với đôi mắt trong veo của Trần Nghị, vầng trán nhíu chặt của Thẩm Tiểu Khương lại giãn ra. Cô cầm lấy bàn tay lạnh lẽo, mảnh khảnh đó, đặt vào lòng bàn tay mình ủ ấm: "Đi, mua một ly đồ uống nóng nhé."
Trần Nghị nhìn bàn tay đang bị nắm của mình, nhất thời có chút hoảng hốt. Sưởi ấm nàng không phải là bàn tay của Thẩm Tiểu Khương, mà hoàn toàn là một lò lửa nhỏ ấm áp lòng người.
Trần Nghị chưa bao giờ dùng máy bán hàng tự động, nàng đứng sang một bên chờ. Trước đây, nàng không có tiền, không mua nổi. Bây giờ, nàng có tiền, lại không có thời gian để tự mình đi mua.
"Cho chị, không nóng tay đâu." Thẩm Tiểu Khương mua hai chai sữa dâu đóng trong chai thủy tinh, đưa cho Trần Nghị một chai.
Trần Nghị nhận lấy, đang chuẩn bị dùng tay vặn nắp chai thì thấy Thẩm Tiểu Khương lại đưa qua một chai khác. Chỉ khác là, chai này nắp đã được mở sẵn.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiểu Khương. Đối phương cũng đang nhìn nàng.
Một giây sau, Thẩm Tiểu Khương cười với nàng. Là một nụ cười đủ ấm áp, đủ ngọt ngào. Khiến người ta cảm động, khiến người ta an lòng.
Mặt trăng ló ra từ sau những đám mây, ánh sáng trong trẻo, dịu dàng trút xuống. Ngay cả gió cũng trở nên hiền hòa.
Để trao đổi, Thẩm Tiểu Khương cầm đi chai chưa mở nắp trên tay Trần Nghị.
"Cá nhân tôi thấy vị cũng không tồi, xem như là loại ngon nhất có thể mua được trong máy bán hàng tự động." Thẩm Tiểu Khương nói.
Trần Nghị nhìn chai sữa trong tay một lúc, ngửa đầu uống một ngụm, gật đầu đồng ý. Nàng không thích đồ ngọt, nhưng chai sữa dâu ngọt lịm này hôm nay lại ngon lạ thường.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thẩm Tiểu Khương, trăng đêm nay, đẹp thật."
Thẩm Tiểu Khương cắn cắn môi, rồi từ từ nghiêng đầu. Dưới ánh sáng yếu ớt, cô thấy vành tai của Trần Nghị ẩn hiện sau những lọn tóc, ửng lên một lớp hồng mỏng. Tầm mắt của cô, thật lâu dừng lại trên vành tai đó, không nỡ rời đi.
"Vâng," cô ghé vào tai Trần Nghị, nhẹ giọng hà hơi, "đẹp thật."
Ngồi vào xe, Trần Nghị hai tay buông lỏng trên vô lăng, không kìm được mà mở miệng: "Sao em không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Tiểu Khương mím môi, không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: "Chị muốn nói cho tôi nghe sao?"
"Em muốn biết không?" Trần Nghị chơi thái cực.
Thẩm Tiểu Khương nghiêng người sang, một tay chống lên hộc để tay, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương: "Muốn, tôi muốn biết tất cả mọi thứ về chị."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!