Chương 2: (Vô Đề)

"Sao nào, ngon không?"

Cô bạn tóc mái ngố đang nói chuyện là Tôn Giai Bảo, bạn thân của Thẩm Tiểu Khương. Cả hai đều là sinh viên năm hai ngành Khoa học Máy tính của Đại học Nam Thành. Chỉ có điều, Thẩm Tiểu Khương là một học bá chính hiệu, còn Tôn Giai Bảo lại là một học tra đích thực.

Thẩm Tiểu Khương bỏ thứ mà Tôn Giai Bảo vừa đưa vào miệng, nhai tượng trưng vài cái rồi nhăn mặt hỏi: "Cái gì đây?"

Tôn Giai Bảo lắc lắc túi kẹo trên tay, vẻ mặt đầy đắc ý: "Kẹo không đường được nha sĩ khuyên dùng đấy, vị ngọt của nó chủ yếu đến từ xylitol và erythritol, giúp bảo vệ răng..."

"Khoan đã," Thẩm Tiểu Khương nghiêng đầu nhổ viên kẹo ra, "Cái thứ này mà cũng gọi là kẹo à?"

Dứt lời, cô lôi từ trong túi ra một que kẹo m*t vị dâu, xé toạc vỏ rồi liếc Tôn Giai Bảo một cái, nở nụ cười như vừa thoát nạn: "Phương châm sống của tớ là 'kẹo không ngọt chính là thuốc độc'..."

"Ôi, biết rồi, biết rồi, 'dao không sắc bén thì chỉ là trò trẻ con' chứ gì," Tôn Giai Bảo bĩu môi, "Tùy cậu thôi, đợi đến lúc rụng hết răng xem cậu còn đắc ý được không."

Hai cô gái vừa đi vừa cười đùa khúc khích dưới ánh hoàng hôn say đắm của bến cảng, cả người như được nhuộm một màu vàng óng rực rỡ.

Du thuyền Croatia ngày một tiến lại gần Thẩm Tiểu Khương và Tôn Giai Bảo.

"Wow, sang chảnh quá!" Mắt Tôn Giai Bảo tròn xoe, giống hệt một chú mèo con khi nhìn thấy vật thể lấp lánh đang chuyển động.

Thẩm Tiểu Khương tỏ vẻ chán chường: "Cái gì thế?"

"Bên kia kìa, đang tiến về phía chúng ta đó, là du thuyền Croatia!" Tôn Giai Bảo có khuôn mặt bầu bĩnh, giờ phút này đôi mắt mở to khiến cả gương mặt trông càng tròn hơn.

"Thuyền thôi mà?" Thẩm Tiểu Khương đáp lại một cách thờ ơ.

"Đây gọi là du thuyền tư nhân!" Tôn Giai Bảo lắc đầu nguầy nguậy.

"Ừ, thì cũng là một loại thuyền." Thẩm Tiểu Khương thu tầm mắt lại.

"Chị em ơi, đây không phải thuyền thường đâu, cậu không thấy từ trong ra ngoài nó chỉ toát lên một chữ thôi sao – ĐẮT!" Tôn Giai Bảo giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa làm ký hiệu chiến thắng.

Thẩm Tiểu Khương nhìn hai ngón tay của Tôn Giai Bảo, chậm rãi nói: "Chị em à, 'đắt' là một chữ."

Tôn Giai Bảo chau mày, vẫy vẫy tay: "Đó không phải trọng điểm, tớ nghe ba tớ kể rồi, chậc chậc, giá của nó lên đến chín con số đấy!"

Thẩm Tiểu Khương chỉ lắc đầu cười mà không nói gì.

"Này, Khương!" Tôn Giai Bảo huơ nắm đấm trước mặt Thẩm Tiểu Khương, "Người có thể dính dáng đến du thuyền Croatia tuyệt đối không phải dạng tầm thường đâu!"

Thẩm Tiểu Khương vẫn rất bình tĩnh: "Thì sao?"

Tôn Giai Bảo ngạc nhiên. Nàng biết Thẩm Tiểu Khương không phải người ham vật chất, cũng chẳng hứng thú gì với tiền bạc, nhưng... cũng không đến mức lạnh nhạt như vậy chứ.

Thẩm Tiểu Khương nhún vai, ánh mắt dời đi nơi khác.

Thôi thì nể tình nhan sắc xinh đẹp của Thẩm Tiểu Khương, Tôn Giai Bảo quyết định rộng lượng bỏ qua. Cô nàng vỗ vào cánh tay bạn mình: "Này, cứ nói đến chuyện quan trọng là cậu lại ngẩn người, không biết bao nhiêu năm qua cậu đứng đầu khối kiểu gì nữa!"

Thẩm Tiểu Khương im lặng. Đối với những vấn đề không đâu như thế này, cô chưa bao giờ đào sâu.

Bỗng nhiên, Tôn Giai Bảo khoanh tay trước ngực, "chậc" một tiếng rồi nói: "Không lẽ, cậu không biết về du thuyền Croatia à?"

Thẩm Tiểu Khương ngơ ngác: "Tại sao tớ phải biết chứ..."

Tôn Giai Bảo lôi từ trong chiếc túi vải ra một chiếc lược nhỏ màu hồng, cẩn thận chải lại mái ngố, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Lại đây lại đây, để chị em phổ cập kiến thức cho."

"Croatia là đỉnh cao trong giới du thuyền tư nhân hạng sang, được mệnh danh là 'núi vàng trên biển', nó là biểu tượng của quyền lực và địa vị. Mỗi năm chỉ có một chiếc được sản xuất theo đơn đặt hàng riêng, không phải cứ có tiền là mua được đâu. Chiếc duy nhất ở Nam Thành chúng ta được đăng ký dưới tên chủ tịch tập đoàn Khải Hoa, Bạch lão gia. Rất có thể, không chừng, đây chính là chiếc đó!"

Tôn Giai Bảo càng nói càng hăng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!