Chương 18: (Vô Đề)

Ánh mắt Trần Nghị dừng lại trên gương mặt Thẩm Tiểu Khương.

"Tại sao cô ấy có thể vui vẻ như vậy?" Giọng nàng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình nàng nghe thấy.

"Hả, Thất gia, chị vừa nói gì?" Hà Trung quay đầu lại nhìn nàng.

Trần Nghị phất tay, không trả lời.

Thẩm Tiểu Khương chạy đến trạm xe buýt. Trần Nghị liếc nhìn thời gian, còn năm phút nữa chuyến xe buýt cuối cùng về Đại học Nam Thành sẽ đến. Cho nên, hôm nay không có lý do gì để đưa cô về trường.

Trần Nghị vậy mà có chút mất mát. Nỗi mất mát này không giống với việc đấu thầu thất bại, không giống với việc kinh doanh thua lỗ, mà là một nỗi mất mát vô cớ, mơ hồ. Giống như một tảng đá lớn đè nặng trong lồng ngực, khó chịu vô cùng.

Hà Trung không đọc được nỗi mất mát trong mắt Trần Nghị: "Thất gia, Thẩm Tiểu Khương thâm tàng bất lộ đấy ạ."

"Nói thế nào?" Trần Nghị kéo hết cửa sổ xe lên.

"Không có gì đáng nghi cả, tôi thậm chí đã cho người đến trường tìm hiểu, không thu được kết quả gì." Hà Trung không nói dối.

Trần Nghị đặt chiếc bật lửa lên hộc để tay phía trước: "Cái bật lửa này, tặng anh."

Đó là một chiếc mà Trần Nghị rất thích. Nàng nói một câu tưởng chừng như không liên quan, nhưng Hà Trung lại cảm thấy trong lòng thiếu đi một mảnh. Ý của Trần Nghị là, khẳng định sự đóng góp của anh, nhưng cũng muốn anh đừng nói tiếp nữa.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Hà Trung cảm thấy, hễ chủ đề liên quan đến Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị lại lập tức trở nên nhạy cảm. Dường như, ba chữ "Thẩm Tiểu Khương" chỉ có thể từ miệng nàng thốt ra, người khác không được phép!

Trần Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay dừng lại trên kính xe. Nàng tin chắc rằng mình vẫn chưa nhìn thấu được Thẩm Tiểu Khương. Nàng cố chấp hy vọng rằng mình vẫn chưa nhìn thấu được cô. Nàng ngoan cố tự nhủ, việc đổi phòng bệnh cho chị Mạnh là để cảm ơn Thẩm Tiểu Khương đã hiến máu cho mẹ của Hà Trung. Nàng còn tự nhủ, tất cả những gì làm cho Thẩm Tiểu Khương đều là thăm dò, là nghiên cứu, là có mục đích.

Nếu không, nàng thật sự không biết, mình còn có lý do gì để cố chấp đi theo cô, gần gũi cô như vậy.

Chuyến xe buýt cuối cùng đã đến, người trên xe vẫn không đông. Thẩm Tiểu Khương lại ngồi ở ghế gần cửa sổ. Cô lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết, đầu tựa vào cửa sổ.

"Đi thôi." Trần Nghị nói.

Hà Trung gật đầu, cho xe chạy.

"Thất gia, về Thịnh Thế Hoa Đình hay về khách sạn Tinh Hối?" Anh hỏi.

Trần Nghị chọn vế sau. Hà Trung đáp một tiếng.

Vài giây sau, Trần Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ đổi ý: "Khoan đã, đi theo chiếc xe buýt kia trước."

Hà Trung không chắc chắn: "Chiếc kia?"

Trần Nghị một tay chống lên cửa sổ, móng tay cái ấn mạnh vào ngón trỏ: "Thẩm Tiểu Khương."

"À, được." Hà Trung tuân lệnh, đạp ga.

Trong nhóm chat "Bốn đóa kim hoa", tin nhắn hiện 99+. Chủ đề đơn giản là thầy Mao và Thẩm Tiểu Khương.

Nói đến thầy Mao là vì, ông là người duy nhất coi sinh viên năm hai như học sinh cấp ba: giao đủ loại bài tập về nhà, lên lớp thì điểm danh bắt trả lời, không trả lời được còn phải chép đáp án chuẩn mấy chục lần, thi cuối kỳ lại không cho đề cương, đúng là một giáo viên ma quỷ. Lần này thầy cố tình "đánh dấu sự có mặt" của mình, quả thật khiến người ta vừa cảm động vừa buồn cười.

Nói đến Thẩm Tiểu Khương là vì, cô lại sắp phải điên cuồng thử thách sự kiên nhẫn của dì quản lý ký túc xá.

[Tôn Giai Bảo: Khương, hôm nay là dì "một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng đến tháng" trực đấy.]

[Thẩm Tiểu Khương: Đừng đặt biệt danh lung tung.]

[Tôn Giai Bảo: Tổ tông ơi, cuối cùng cậu cũng chịu nổi lên rồi. Cậu xem tớ với Trần Tinh Nam một ngày @ cậu cả trăm lần.]

[Trần Tinh Nam: Tớ không có, tất cả đều là cậu.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!