Chương 16: (Vô Đề)

Đôi mắt của Trần Nghị có màu hổ phách rất nhạt, dưới ánh đèn trần, chúng trở nên sáng rực, vô cùng quyến rũ.

Nói xong, nàng giật mình, không hiểu tại sao mình lại nói như vậy.

Giữa sảnh chờ và phòng khám là một cánh cửa kính tự động. Ngoài cửa có hai y tá đeo khẩu trang phụ trách kiểm tra số thứ tự.

Cửa mở ra, rồi lại đóng lại.

Một cơn gió từ bên ngoài không nhanh không chậm lướt qua lòng Thẩm Tiểu Khương.

Trần Nghị đứng giữa luồng gió, gió nhẹ vén mái tóc nàng lên, để lộ vùng da trắng như tuyết nơi giao giữa tai và cổ. Nàng bị gió bao bọc, tà váy xốc lên một khoảng không lớn, tựa như một đóa sen trắng tinh khôi bị lay động khe khẽ, hương thơm thanh tao từ nh** h** từ từ lan tỏa, thấm vào tim phổi.

Giống như chăn bông vừa phơi nắng, có mùi hương sạch sẽ của ánh mặt trời.

Rõ ràng là một gương mặt rất có sức công phá, lại dịu dàng đến nao lòng.

"Được, tôi đi cùng chị." Thẩm Tiểu Khương bỗng hoàn hồn, nhìn vào mắt Trần Nghị, gật đầu, rồi vứt que kẹo m*t ăn dở vào thùng rác.

Hai người một trước một sau đi vào phòng khám. Bác sĩ là một người đàn ông trung niên đeo cặp kính dày cộp. Ông nhìn Trần Nghị, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Khương: "Ai tiêm?"

Trần Nghị gật đầu, khẽ mở miệng: "Tôi."

Thẩm Tiểu Khương nghe ra, giọng điệu nàng nói chuyện với bác sĩ và với cô hoàn toàn khác nhau.

Trước mặt bác sĩ chỉ có một chiếc ghế, tay Trần Nghị không tiện, Thẩm Tiểu Khương nhanh tay lẹ mắt kéo ghế giúp nàng. Trần Nghị liếc nhìn cô một cái, không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Bác sĩ hỏi qua vài câu đơn giản, rồi chuẩn bị tiêm cho Trần Nghị.

"Cởi áo khoác ra," bác sĩ nói xong liền quay người kéo một tấm rèm, "Vào trong ngồi đi."

Nghe lời bác sĩ, lông mày Trần Nghị khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra.

"Không có bác sĩ nữ sao ạ?" Thẩm Tiểu Khương vừa nói vừa ngó nghiêng ra ngoài cửa.

Ở quê cô, tiêm vắc xin dại không nhất thiết phải đến bệnh viện đăng ký, trung tâm y tế dự phòng cũng có thể tiêm, và ở đó cơ bản đều là bác sĩ nữ. Không phải là thành kiến, đây có lẽ là ấn tượng cứng nhắc của Thẩm Tiểu Khương về bác sĩ nam. Cô cảm thấy, họ ra tay có thể hơi nặng.

"Bác sĩ nữ duy nhất của khoa truyền nhiễm hôm nay nghỉ phép rồi." Bác sĩ nam cầm ống tiêm, nói một cách thản nhiên.

Trần Nghị rất bình tĩnh, định cởi áo khoác.

"Này, từ từ đã," Thẩm Tiểu Khương ngăn nàng lại, "Bác sĩ, có thể không cởi áo khoác được không?"

Bác sĩ lắc đầu: "Tiêm vào bắp tay."

"Áo cardigan của chị ấy rất rộng, cánh tay cũng nhỏ, không có vấn đề gì đâu." Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương rất chân thành.

Bác sĩ không phản đối. Trần Nghị ngây người một giây rồi mím môi cười nhạt. Nàng đứng dậy đi hai bước rồi quay đầu liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương. Không hiểu sao, Thẩm Tiểu Khương từ trong mắt Trần Nghị nhìn thấy sự yếu đuối và bất lực.

Sau đó, cô không nói hai lời, đi theo ngay.

Bác sĩ đẩy kính, giọng điệu già dặn: "Người không phận sự ra ngoài chờ."

Thẩm Tiểu Khương không hề lay chuyển, đưa tay kéo tấm rèm màu xanh lại, nhe răng trợn mắt nói: "Tôi không phải người không phận sự, chị ấy là dì út của tôi."

Không đợi bác sĩ nói gì thêm, Thẩm Tiểu Khương nhất quyết không cho Trần Nghị cởi áo khoác, vừa giúp nàng vén tay áo lên, vừa nói: "Chị ấy nhát gan, tôi không thể để chị ấy một mình."

Tim Trần Nghị đập thịch một cái, mặt hồ vốn yên tĩnh bị ném vào một hòn đá, gợn lên những con sóng lăn tăn. Nhiều năm qua, nàng vẫn luôn một mình.

Bác sĩ hết cách, không đuổi người ra ngoài nữa. Ông lấy tăm bông, chấm povidone, khử trùng vết thương cho Trần Nghị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!