Chương 114: NGOẠI TRUYỆN 19

Đến điểm hẹn, quán cà phê bán lộ thiên của Trần Tinh Nam.

Quán cà phê có tên "Ngày Cưới", lấy cảm hứng từ "khoảng thời gian bên cạnh Tôn Giai Bảo".

Phong cách trang trí cũng là "phong cách Dopamine" mà Tôn Giai Bảo rất thích.

Ban ngày là quán cà phê, còn từ sáu giờ tối sẽ mở các phòng chơi kịch bản trinh thám.

Đối với Tôn Giai Bảo mà nói, đồ uống có thể uống thỏa thích, kịch bản trinh thám có thể chơi bất cứ lúc nào.

Quán chỉ cách nhà họ Tôn một khoảng cách vừa phải, không quá gần cũng chẳng quá xa.

Quán này, đích thị là mở vì Tôn Giai Bảo.

Không thể không nói, Trần Tinh Nam thật sự rất lãng mạn.

Khác với Trần Nghị và Thẩm Tiểu Khương, tình yêu của hai người họ, không thể quá ồn ào.

Vì thế, Thẩm Tiểu Khương đã từng trêu chọc Trần Tinh Nam là một... kẻ si tình thời đại mới.

"Ở đây!" Tôn Giai Bảo từ xa đã nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị đang sóng vai đi tới, cô nàng vẫy tay với hai người họ.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rồi bước nhanh hơn một chút.

"Dì út..." Dù sao cũng là trưởng bối, Tôn Giai Bảo chào hỏi Trần Nghị trước.

Vừa mới chào hỏi xong, Tôn Giai Bảo đã tự nhiên khoác tay Thẩm Tiểu Khương, nhưng một giây sau lại khựng lại.

"Sao thế?" Trần Nghị từ từ chuyển mắt, ánh mắt và giọng nói của nàng khiến không gian xung quanh cũng như chậm lại.

"He he, không có gì ạ," Tôn Giai Bảo cười cười, đổi thành một tay kéo Thẩm Tiểu Khương, một tay kéo Trần Nghị, đi ở giữa hai người, "Tuy đã rất lâu rồi, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy hai người sóng vai, vẫn có chút không quen."

Trần Nghị đối với bất kỳ ai ngoài Thẩm Tiểu Khương, gần như đều chỉ có một biểu cảm.

Giọng nàng nhàn nhạt, tựa như cơn gió thoảng qua tai: "Không quen cái gì?"

Tôn Giai Bảo nhìn Thẩm Tiểu Khương bên tay phải, rồi lại nhìn Trần Nghị bên tay trái, trong mắt lộ ra vẻ ngây thơ trong sáng: "Ừm... bạn thân nhất của con và trưởng bối mà con thích nhất lại ở bên nhau, thật kỳ diệu, có lúc, con thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc."

Nói xong, cô nàng ngây ngô cười.

Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị, liếc nhìn nhau, dù chưa nói một lời, nhưng đã nói hết tất cả những lời tâm tình đẹp nhất trên đời.

"Muốn uống gì?" Tôn Giai Bảo hỏi.

Trần Nghị nhàn nhạt cười cười: "Gì cũng được, con giới thiệu đi."

Thẩm Tiểu Khương gọi một ly cà phê sữa dừa thêm đá, trêu chọc nói: "Không phải nói muốn uống rượu sao, ở đây hình như không có rượu để uống thì phải."

Tôn Giai Bảo hai tay chống lên bàn, ủ rũ mặt mày không vui: "Chứ còn gì nữa, Trần Tinh Nam không cho tớ uống rượu."

"Từ khi nào cậu lại trở thành người dễ bảo thế?" Thẩm Tiểu Khương nhích lại gần Trần Nghị.

Tôn Giai Bảo vẻ mặt mệt mỏi: "Đừng nhắc nữa, tớ mà không nghe lời cậu ấy, cậu ấy sẽ giận, có thể cả ngày không nói chuyện với tớ luôn, cả ngày đó mọi người ạ."

Tuy là lời oán trách, nhưng Thẩm Tiểu Khương lại nghe thấy trong từng câu chữ nồng nặc sự ngọt ngào.

Chỉ lát sau, Trần Tinh Nam bưng cà phê tới, ngồi xuống bên cạnh Tôn Giai Bảo.

Trần Tinh Nam một tay khoác vai Tôn Giai Bảo, một tay quạt cho đối phương: "Lại nói xấu tớ đấy à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!