Chương 112: NGOẠI TRUYỆN 17

Tuyết rơi.

Mọi vật ngoài cửa sổ đều được phủ một lớp men trắng.

Cả thế giới, yên tĩnh như một người còn chưa tỉnh giấc mơ.

Vào một ngày cuối tuần hiếm hoi không có việc gì làm, Trần Nghị mặc bộ đồ ngủ của Thẩm Tiểu Khương, cuộn mình trong chiếc ghế treo ngoài ban công, ngắm nhìn những bông tuyết lặng lẽ rơi ngoài cửa sổ, cuốn sách trên tay, đã rất lâu rồi chưa được lật sang trang mới.

Thẩm Tiểu Khương phải đi công tác ở nơi khác, mới đi được hai ngày, nhưng đối với Trần Nghị mà nói, lại dài như hai năm trôi qua.

Bình thường cuối tuần, cơ bản đều là ở bên Thẩm Tiểu Khương, đột nhiên chỉ còn lại một mình, ngược lại không biết phải làm gì.

Tấm chăn đang đắp trên người là của Thẩm Tiểu Khương mua, cuốn sách đang cầm trên tay là cuốn sách Thẩm Tiểu Khương thích nhất.

Tất cả mọi thứ, đều có liên quan đến Thẩm Tiểu Khương.

Trần Nghị ch*m r** v**t v* tấm chăn lông trên người, ngửi mùi giấy nhàn nhạt trong sách, phảng phất như Thẩm Tiểu Khương đang ở bên cạnh.

Giống như cuối tuần này, vẫn có thể cùng Tiểu Khương trải qua.

"Meo~"

Trên cổ Công Chúa có đeo một chiếc chuông nhỏ, nó bước những bước chân duyên dáng, nhẹ nhàng, đinh đinh đang đang đi đến bên chân Trần Nghị.

"Meo~ meo~" nó mềm mại kêu hai tiếng, cọ cọ vào mắt cá chân Trần Nghị.

Trần Nghị cúi người sờ sờ cái đầu tròn vo của Công Chúa: "Đói rồi à?"

Công Chúa ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay Trần Nghị.

Ánh mắt Trần Nghị khựng lại một chút, hơi trợn to rồi lại nhanh chóng híp lại, ánh mắt dịu đi rất nhiều.

"Lại đây," Trần Nghị nhỏ giọng nói với Công Chúa.

Thấy nàng vỗ nhẹ nhẹ vào đùi, Công Chúa hưng phấn lập tức nhảy lên.

Trước khi Công Chúa điều chỉnh tư thế ngồi, Trần Nghị đã dời cuốn sách trên tay đi, cố gắng không để móng vuốt của Công Chúa cào phải.

Mèo con ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi chủ nhân, nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng "grừ grừ" có quy luật.

"Công Chúa, có nhớ chị Tiểu Khương không?" Trần Nghị v**t v* Công Chúa, giọng nói dịu dàng, quyến luyến lạ thường.

Câu hỏi này, rốt cuộc là đang hỏi ai, chỉ sợ chỉ có Trần Nghị tự biết.

Công Chúa ngẩng đầu, híp mắt liếc nhìn chủ nhân, nó như thể biết được suy nghĩ trong lòng chủ nhân, ngoan ngoãn kêu một tiếng.

Khóe môi của Trần Nghị cong cong, "Nhất định rất nhớ phải không, chị..."

Công Chúa duỗi thẳng hai chân trước, theo bản năng đưa vuốt ra.

Đầu móng vuốt câu vào tấm chăn lông trên người Trần Nghị, kéo ra một sợi len không quá dài.

"Ối, Công Chúa..." Trần Nghị nhẹ nhàng đẩy móng vuốt mèo ra, lẩm bẩm như thể, "Cẩn thận một chút chứ."

Công Chúa l**m l**m móng vuốt, sau đó lại nhắm mắt lại, nằm sấp bất động.

Trần Nghị chỉnh lại những đường chỉ trên chăn, như trừng phạt mà búng nhẹ vào tai Công Chúa.

Tiếp đó, nàng chùng vai xuống, thở dài một hơi, rồi quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!