Sáng sớm hôm sau, mọi thứ vẫn như cũ.
"A..., Khương, mắt cậu thâm quầng..." Tôn Giai Bảo còn chưa nói hết câu đã bị ánh mắt sắc như dao của Thẩm Tiểu Khương chặn họng.
Thẩm Tiểu Khương tuy bình thường miệng lưỡi không tha người, nhưng chưa bao giờ lộ ra biểu cảm như vậy. Cả ký túc xá toàn học tra này đều đã từng chịu ơn của cô, cho nên, lúc Thẩm Tiểu Khương tâm trạng không tốt, không ai dám trêu chọc.
Cho đến khi vào lớp, trên mặt Thẩm Tiểu Khương vẫn không có một nụ cười. Bốn người có một nhóm chat nhỏ, ba người còn lại chỉ dám "quan tâm hỏi han" trong nhóm.
[Trần Tinh Nam: Tiểu Khương của chúng ta sao thế?]
[Lưu Vi: Trông có vẻ là mất ngủ.]
[Tôn Giai Bảo: Đều tại tớ, nếu không phải tại tớ, cậu ấy cũng sẽ không bị tên ẻo lả đó quấy rầy.]
[Trần Tinh Nam: Cái gì cái gì, kể nghe xem nào. [hóng chuyện. jpg]]
Lông mày Thẩm Tiểu Khương nhíu chặt, tiện tay gửi một chiếc meme đáp trả.
[Thẩm Tiểu Khương: [Đại đao bốn mươi mét đang di chuyển. jpg]]
[Tôn Giai Bảo: Aiya thật trùng hợp, cậu cũng ở trong nhóm à. [đầu chó. jpg]]
[Thẩm Tiểu Khương: Đừng nhắc đến tên ẻo lả đó nữa, nhắc lại tớ sẽ thoát nhóm.]
Tôn Giai Bảo không biết sống chết mà cười gian một tiếng.
[Tôn Giai Bảo: Anh khóa trên Cao Bằng Xa nói cậu xinh đẹp, tính cách trầm lặng, lại còn là học bá, không có sở thích xấu, là mẫu người anh ấy thích.]
Tin nhắn tiếp theo của Tôn Giai Bảo còn chưa kịp gửi đi đã thấy thông báo "Đối phương đã rời khỏi nhóm chat".
Cô nàng "bật" một tiếng đứng dậy.
Thầy giáo đang giảng bài nghi ngờ nhìn Tôn Giai Bảo: "Bạn học này, em có vấn đề gì không?"
Tôn Giai Bảo ngượng ngùng ngồi xuống, thấy Trần Tinh Nam và Lưu Vi đều đang cười mình. Cô nàng dùng cùi chỏ huých Thẩm Tiểu Khương, khàn giọng nói "Thôi không nhắc nữa".
Thẩm Tiểu Khương nhìn lời mời vào nhóm chat mà Tôn Giai Bảo gửi lại, bỗng nhiên nghĩ đến, cô và Trần Nghị đến một phương thức liên lạc cũng không có. Lòng lại chùng xuống...
Tan học, Thẩm Tiểu Khương cùng các bạn cùng phòng ăn qua loa ở nhà ăn rồi vội vàng chạy đến tiệm thú cưng Phỉ Phỉ.
Chủ tiệm thú cưng này là một cô gái, thạc sĩ du học về, gia cảnh sung túc, mở tiệm chỉ để cho có việc làm, nên bình thường không ở tiệm, khá là tùy duyên. Nhưng cô trả lương theo giờ tương đối cao, từ hai mươi ba tệ ban đầu đã tăng lên bốn mươi tệ.
Thẩm Tiểu Khương làm thêm ở đây từ học kỳ hai năm nhất, một tuần làm bốn ngày, mỗi ngày sáu tiếng. Trừ học phí, tiền sinh hoạt và các chi phí cần thiết khác, cộng thêm học bổng, chẳng mấy chốc cô sẽ tiết kiệm được một vạn tệ đầu tiên. Dù một vạn tệ không nhiều, nhưng đối với Thẩm Tiểu Khương, nó rất có ý nghĩa.
Thẩm Tiểu Khương sinh ra trong một gia đình khá giả ở một thành phố nhỏ. Vì là con một nên cô rất được yêu thương, trong nhà có gì ngon vật lạ đều dành cho cô trước. Bố mẹ luôn cho cô dùng những thứ tốt nhất trong khả năng của họ. Để giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ, cô quyết định không nhận tiền sinh hoạt từ gia đình nữa, mà tự đi làm thêm kiếm tiền.
"Đến rồi à, Tiểu Khương." Chị Mạnh đang tỉa lông cho một chú chó Phốc sóc.
"Chị Mạnh, hôm nay chị thấy thế nào?" Thẩm Tiểu Khương đi một mạch đến, trán đã lấm tấm mồ hôi.
"Cũng tạm." Chị Mạnh nói.
Thẩm Tiểu Khương rút một tờ giấy lau mồ hôi. Bỗng nhiên, cô nghĩ đến hình ảnh gặp Trần Nghị ở KTV Lam Vịnh đêm qua. Lúc đó đối phương cũng đưa cho cô một tờ giấy. Thẩm Tiểu Khương chưa từng thấy ai bên cạnh mình dùng loại khăn giấy đó, rất dày, ít nhất bốn lớp, có in hoa màu nhạt và một mùi thơm rất cao cấp.
"Tiểu Khương, nghĩ gì thế?" Giọng chị Mạnh kéo Thẩm Tiểu Khương về thực tại.
"A?" Thẩm Tiểu Khương vứt tờ khăn giấy ướt mồ hôi, lấy tạp dề của mình từ trên giá xuống, "Không... không có gì ạ."
Chị Mạnh không hỏi thêm, cúi đầu tiếp tục công việc trên tay. Lát sau, chị nói: "Hôm nay em có chút không giống mọi ngày."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!