Chương 1: (Vô Đề)

"Rung... Rung... Rung..."

Thẩm Tiểu Khương bị tiếng rung bần bật của điện thoại đánh thức.

Trong cơn mơ màng, cô chống tay, uể oải ngồi dậy. Mái tóc rối bù, đôi mắt đen láy còn nhuốm vẻ ngái ngủ, và quầng thâm hằn sâu dưới mắt chính là minh chứng cho một đêm điên cuồng vừa qua.

"Đây là đâu..." Thẩm Tiểu Khương nhìn quanh căn phòng được bài trí xa lạ, đưa tay vò mái tóc vốn đã rối càng thêm rối.

Chết tiệt!

Cảm thấy có gì đó không ổn, Thẩm Tiểu Khương từ từ lật tấm chăn bông lên.

Thôi xong!

"Sao mình lại không mặc gì thế này? Thật vô lý!" Với tâm lý phải xác nhận cho bằng được, cô đưa tay xuống dưới kiểm tra.

"..." Dù có ngủ không mặc đồ đi nữa, cũng không đến nỗi không mặc cả đồ lót chứ.

"Tỉnh rồi à?"

Bỗng nhiên, một giọng nữ trong trẻo mà mềm mại nhẹ nhàng vang lên.

Thẩm Tiểu Khương thấy da đầu tê rần. Cô dán chặt mắt vào tấm ga giường trắng tinh, nửa ngày trời không có phản ứng, cứng đờ người hệt như một cỗ máy han gỉ bị kẹt lại.

Người phụ nữ kia cười một tiếng, rồi thản nhiên tiến lại gần phía Thẩm Tiểu Khương.

Theo cùng với sự tiếp cận ấy là một mùi hương thanh tao mà tinh khiết.

Thẩm Tiểu Khương nghiêng đầu, và trong tầm mắt cô xuất hiện thêm một gương mặt.

Một gương mặt đẹp tuyệt trần, có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Đôi mắt màu hổ phách của người ấy chăm chú nhìn cô, ánh nhìn sánh lại, ẩn chứa ý tình. Kế đó, đôi môi son khẽ mở, hơi thở tựa lan, "Ngủ có ngon không?"

Giọng nói của nàng như được ngâm ủ trong vò rượu quý, say đến nao lòng.

Cánh cửa ký ức đêm qua bật mở, những mảnh vụn ký ức như cơn lũ cuồn cuộn tràn vào đại não. Thẩm Tiểu Khương mặt đỏ tim run, một nỗi xấu hổ vô hình chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tận đầu ngón chân.

"Dì... Dì út, chào... chào buổi sáng!"

Thẩm Tiểu Khương lắp bắp, trong lòng tự mắng mình là đồ ngốc.

Người phụ nữ này tên Trần Nghị, là dì út của bạn thân Thẩm Tiểu Khương, tính ra cũng gần như là dì của Thẩm Tiểu Khương.

Trần Nghị cong môi cười, hơi ngẩng đầu lơ đãng liếc qua đồng hồ treo tường, rồi cúi đầu, điệu bộ lười biếng như một nàng mèo Ba Tư đài các: "Em gọi ba giờ chiều... là buổi sáng à?"

Thẩm Tiểu Khương cười gượng.

Cũng phải thôi, đêm qua "vận động" quá sức thoải mái, cô ngủ say như chết, làm gì còn khái niệm thời gian nữa.

Nắng chiều ấm áp len qua rèm cửa màu vàng nhạt, chậm rãi rọi vào phòng, dát lên thân thể Trần Nghị một lớp ánh sáng vàng kim lấp lánh.

Nàng là thiên thần, là tiên nữ, là hiện thân của d*c v*ng, là tất cả những gì đẹp đẽ nhất mà người ta có thể mường tượng ra.

Chiếc váy ngủ màu hồng n*d* mỏng như cánh ve, ẩn hiện vóc dáng nóng bỏng bên dưới chiếc cổ thon dài và xương quai xanh thẳng tắp.

Một vẻ đẹp khiến người ta huyết mạch sôi trào, không thể kìm lòng.

Trần Nghị thế này, đúng là muốn lấy mạng người mà!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!