Chương 50: (Vô Đề)

Sức khỏe của Ôn Chủy Vũ lâu nay vẫn luôn rất tốt, vài năm gần đây cô chưa từng bị cảm mạo lần nào, thi thoảng tuy có nghẹt mũi, hắt hơi nhưng bệnh sẽ tự khỏi sau hai ngày. Cho nên lần này cô cũng chẳng mấy bận tâm.

Sau khi tới phòng tranh, Ôn Chủy Vũ dành thời gian xử lý đống hồ sơ chất đầy bàn làm việc suốt cả tuần qua, sau đó mới gọi người của các bộ phận đến họp.

Phòng tranh thành lập đến nay cũng đã được một năm, mọi thứ đều dần đi vào quỹ đạo. Thời gian họp hành chủ yếu là để nghe các bộ phận báo cáo tiến độ thực hiện và đánh giá công việc. Trường hợp các bộ phận phối hợp kém hiệu quả thì mới cần đến cô ra quyết định.

Lúc đang họp, Ôn Chủy Vũ cảm thấy hình như triệu chứng đã chuyển nặng hơn. Trên trán cô đổ đầy mồ hôi nhưng cả người lại rét run, chắc đã nhiễm cảm lạnh rồi. Để tránh lây cho người khác, Ôn Chủy Vũ đành nhắn tin nhờ Văn Tịnh mua giúp cô thuốc trị cảm và khẩu trang. Sau khi uống thuốc xong, cô đeo khẩu trang lên để tiếp tục cuộc họp.

Ôn Chủy Vũ cứ thấy đầu mình nặng trĩu, phải dùng tay chống lên. Đôi mắt thì nóng hổi như lửa đốt, trên trán cũng vã đầy mồ hôi.

Cô gắng gượng tới lúc hoàn thành cuộc họp, nhưng vừa ra đến cửa thì lại đụng phải Diệp Linh.

Diệp Linh cùng nhóm vệ sĩ mới từ dưới lầu đi lên. Vừa chạm mặt Ôn Chủy Vũ, đôi mắt ấy đã dừng lại trên gương mặt cô rất lâu, nhìn tới nhìn lui không rời.

Ánh mắt đó khiến Ôn Chủy Vũ nảy sinh ảo giác như thể làm lỗi bị người ta bắt quả tang. Cô thấy Diệp Linh đứng ở đầu cầu thang nhìn mình chằm chằm hồi lâu không động đậy, bèn chào nàng ta một tiếng rồi về văn phòng.

Cô ngồi xuống ghế, vừa tháo khẩu trang thì cảm nhận được dòng chất lỏng từ trong mũi chảy ra. Đã lâu chưa bị cảm, cô không ngờ triệu chứng lại chuyển nặng nhanh đến vậy.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Ôn Chủy Vũ nói vọng ra: "Xin mời vào."

Cánh cửa bị đẩy ra, Diệp Linh bước vào trong rồi tiện tay khép cửa lại.

Ôn Chủy vũ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Linh.

Hôm nay Diệp Linh mặc một bộ vest ôm dáng làm bằng vải lanh màu xám nhạt, tay áo được xắn cao lên một nửa, cổ tay vẫn đeo chiếc lắc do cô tặng. Nàng ta sở hữu thân hình cân đối, cặp vốn đã chân thon dài lại mang thêm giày cao gót. Chiếc quần tây được ủi thẳng thớm ôm lấy đôi chân, khiến dáng người trông càng cao ráo, thanh thoát.

Cô phải thừa nhận, chỉ xét riêng khoản ngoại hình, Diệp Linh là một người xuất chúng. Nhưng sự ưu tú này trong mắt cô chỉ đơn thuần là sự tán thưởng. Cô di chuyển tầm mắt, cố không dừng lại trên người Diệp Linh quá lâu. 

Ôn Chủy Vũ làm bộ bất ngờ hỏi: "Giám đốc Diệp, có chuyện gì sao?"

Diệp Linh thẳng thắn thú nhận: "Thấy em bị cảm nên không yên tâm lắm."

Cảm giác ướt át từ khoang mũi trượt xuống khiến Ôn Chủy Vũ vội vã rút mấy tờ khăn giấy bịt lên.

"Không sao đâu. Tối qua bị lạnh, cũng đã uống thuốc rồi... át xì!"

Ôn Chủy lấy khăn giấy che miệng, tiếp tục nói với Diệp Linh: "Ngại quá, tôi sợ lây bệnh cho chị lắm." Nói rồi tiễn khách.

Diệp Linh tỏ vẻ như không quan tâm tới việc bị lây bệnh, nàng kéo ghế ra ngồi đối diện với cô: "Mặt em đỏ hết rồi, có phải bị sốt không?"

Ôn Chủy Vũ bịt chặt miệng và mũi bằng khăn giấy, đáp: "Chắc là hơi sốt thôi. Sắp tan làm rồi, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện."

Diệp Linh gật đầu, đứng dậy nói: "Để tôi đi với em."

Ông Chủy Vũ lắc đầu lia lịa, tìm đại một lý do để từ chối nàng ta. Chỉ là bệnh cảm vặt thôi, chưa tới mức phải đi viện thật.

Sau khi cô lên xe thì ủ rủ nằm cuộn tròn ở hàng ghế sau. Cô nói với Văn Tịnh: "Về nhà đi."

Thông qua gương chiếu hậu, Văn Tịnh trông thấy sắc mặt của Ôn Chủy Vũ không được tốt lắm. Bèn hỏi: "Không đến bệnh viện sao?"

"Không cần đâu. Uống thuốc xong rồi ngủ một giấc là khỏi thôi."

Tiệc mừng thọ của ông cụ có rất nhiều bà con thân thích tới dự, trong đó có không ít cô chú ở xa vội vàng chạy về, thường sẽ tụ họp vài ngày liền. Trước đây đều bố trí cho họ ở lại nhà cũ của cô, còn nhà hiện tại quá nhỏ nên mọi người đều phải tập trung nghỉ tại khách sạn nhà Ôn Lê.

Khi cô về đến nhà thì đã tới giờ ăn cơm trưa. Ôn Nho và Ôn Thời Thư thì đã đến khách sạn từ lâu, nhà cửa vắng tanh chẳng có một ai. Cô về phòng thu dọn vài bộ quần áo để thay cùng với một ít đồ dùng cá nhân, sau đó kêu Văn Tịnh lái xe đưa mình đến khách sạn.

Ôn Chủy Vũ sợ lây bệnh cho cụ Ôn nên quyết định dọn qua khách sạn ở tạm vài ngày, chờ khi nào khỏi bệnh thì sẽ về nhà. Trước đây, bác sĩ Thẩm đã dặn dò cô rằng người lớn tuổi rất dễ mắc bệnh nên phải chú ý thường xuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!