Chương 49: (Vô Đề)

Mất một lúc lâu, Ôn Chủy Vũ mới bình tĩnh trở lại.

Người ta bảo, con gái là người tình kiếp trước của cha. Vậy mà giữa cô và Ôn Thời Tập lại cứ như oan gia từ kiếp nào, nhưng cô không thể nói điều đó ra thành lời. Đối với cái chết của mẹ, cô không thể không mang lòng oán trách, trách Ôn Thời Tập, cũng tự trách bản thân mình. Nếu không vì Ôn Thời Tập, mẹ của cô cũng sẽ không chết. Nếu không có cô, bà ấy hẳn còn vui vẻ sống đến tận bây giờ.

Đây là khúc mắc vĩnh viễn không thể xóa bỏ giữa cha con hai người.

Cô và Ôn Thời Tập không hợp tính nhau, ẩn dưới mối quan hệ cha con ấy là vô số cuộc chiến âm thầm, lặng lẽ. Mà thứ tình thân máu mủ đó cũng chỉ khiến cuộc chiến của họ càng thêm đau đớn, lưu lại những vết sẹo chằng chịt.

Trong mắt Ôn Thời Tập, cô lúc nào cũng lén lút trốn sau lưng ông bà nội để chống đối ông ta, cô không biết nghe lời, không nghe dạy dỗ. Một người làm cha như ông cảm thấy mình phải quản giáo cô cho thật nghiêm, để cô có được dáng vẻ của một đứa con gái ngoan thực thụ.

Còn trong mắt cô, ngài Ôn Thời Tập đây chỉ là một người không làm tròn trách nhiệm của người cha, không hoàn thành được nghĩa vụ của người làm chồng.

Mỗi lần hai người đọ sức đều bất phân cao thấp, chẳng rõ thắng thua, nên cuộc chiến này sẽ không bao giờ dừng lại.

Giống như lần này, Ôn Thời Tập không vừa mắt cái phòng tranh nhỏ của cô. Ông ta cho rằng chỉ cần tìm một người tùy tiện xử lý thì chuyện lần này coi như xong. Nhưng cô ở trước mặt người do Ôn Thời Tập tìm đến, nói ông ta thiếu tiền nên mới nhắm đến chút vốn liếng cuối cùng mà cô và ông nội dùng để an thân lập mệnh. Ôn Thời Tập coi trọng nhất là mặt mũi, bây giờ cô đã làm tổn hại đến thể diện của ông ta, Ôn Thời Tập nhất định phải đòi lại thể diện mới chịu dừng tay.

Ôn Thời Tập phá sản dưới tay của Diệp Linh, mà cô lại hợp tác với nàng, chỉ cần mối quan hệ đối tác này còn tồn tại ngày nào thì ông ta sẽ còn mắt mặt thêm ngày ấy. Trước đây ông ta ở nước ngoài xa xôi, không có dư thời gian lẫn tâm sức chú ý tới cô. Hiện tại cô đã tự mình tìm đến cửa, tất nhiên Ôn Thời Tập phải chỉnh đốn lại cô con gái của mình. Với ý định của Ôn Thời Tập, ông ta sẽ quấy nhiễu đến khi nào cô và Diệp Linh chịu tách ra thì mới thôi.

Diệp Linh là cổ đông lớn nhất của phòng tranh, còn cô là người điều hành. Cô và Diệp Linh, bất kể là ai rút lui đều gây ra tổn thất không thể bù đắp cho phòng tranh và cho cả bản thân Ôn Chủy Vũ.

Dù là vì lợi ích kinh doanh hay là vì nguyện vọng cá nhân của cô, chuyện này tuyệt đối không thể làm theo ý của Ôn Thời Tập.

Ôn Chủy Vũ về nhà, mở két bảo hiểm ra. Cô lục lại hóa đơn và bảng kê khai danh sách các khoản nợ của Ôn Thời Tập đã được gia đình chi trả, chụp lại toàn bộ, sau đó gửi email cho ông ấy. Cuối cùng cô gọi điện thoại cho ba của mình, nhắc ông ta nhớ kiểm tra và nhận mail.

Đồ đạc trong nhà đều bị bán tháo với giá thấp nhất, quy đổi gần ba trăm triệu tệ tiền mặt để trả nợ thay cho ông ta. Ngài Ôn Thời Tập, thể diện của ngài tất cả đều ở đây!

Ôn Chủy vũ thẫn thờ ngồi trước máy tính rất lâu, sau đó lại gửi thêm một tin nhắn cho Ôn Thời Tập: "Con và ông nội hiện đang sống tạm trong nhà của cô Ba. Thu nhập ở phòng tranh hằng tháng còn không đủ để chi tiêu trong nhà, phải nhờ ông nội kiếm tiền bù vào. Nếu ba muốn hai ông cháu con lưu lạc đầu đường xó chợ, xin lỗi, con và ông sẽ không đồng ý. Ông Ôn, hi vọng chúng ta không làm phiền nhau nữa, ai nấy đều sống tốt cuộc sống của mình."

Qua hai phút sau, cô nghĩ tới nghĩ lui, lại gửi đi một tin nữa: "Khoản nợ ba thiếu người ta, con và ông đã trả thay ba rồi. Ba làm ăn trên thương trường bao năm, đối thủ cạnh tranh nhiều không kể hết. Nếu ba muốn ông cháu con thay ba tiếp quản luôn cả đám người kia, thứ lỗi con không theo hầu được."

Ôn Chủy Vũ đắn đo gửi tiếp một tin: " Ba Ôn Thời Tập, tiền ba thiếu con và ông nội tổng cộng là hai trăm chín mươi tám triệu tệ. Nếu như ba có thời gian rãnh rỗi can dự vào chuyện riêng của con, chi bằng dùng thời gian đó nghĩ cách làm sao để trả tiền lại cho hai ông cháu con thì hơn. Con và ông nội không muốn ba trở thành tội phạm bị truy nã, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng con sẵn sàng gánh nợ cho thay ba."

Một lúc sau mới có tin nhắn trả lời từ Ôn Thời Tập: "Mày là đứa con gái bất hiếu!"

"Có cha, tất có con. Ba thế nào thì con thế ấy."

Đối với những người khác, Ôn Chủy Vũ tuyệt đối sẽ không nói ra những lời khiến người ta mất hết danh dự như thế. Nhưng đối với Ôn Thời Tập, cô nhất định phải xé toạt lớp mặt nạ của ông ta, vứt xuống đất giẫm đạp thì mới thôi. Song mỗi lần như thế, trong lòng Ôn Chủy Vũ đều rất khó chịu. Suy cho cùng, ông ấy vẫn là người chí thân của cô. Là ruột thịt, mà cũng là kẻ thù. Dẫu đấu nhau sứt đầu mẻ trán, nhưng xương gãy rồi gân vẫn còn dính chặt.

Nếu chỉ là kẻ thù, vậy thì lúc Ôn Thời tập đổ nợ bỏ trốn, cô đã có thể vỗ tay ăn mừng. Duyên cha con hai người là mối quan hệ hằn sâu vào máu thịt, không thể cắt đứt.

Ôn Chủy Vũ nghe thấy có tiếng xe hơi chạy vào sân. Cô bèn đứng dậy tắt laptop, gom hết hóa đơn và sổ ghi chép bỏ vào trong két sắt, sau đó đi xuống lầu như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cụ Ôn Nho thấy Ôn Chủy Vũ đang ở nhà, ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay về nhà sớm vậy?"

Ôn Chủy Vũ xem giờ rồi đáp: "Cũng không còn sớm nữa."

Cô dìu ông cụ ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu nói: "Nội ơi, vài ngày nữa là đến tiệc thọ của nội rồi, nhưng mà bây giờ nhà mình còn chưa biết phải mời ai, đặt khách sạn nào, chọn đãi món gì. Hôm nay con muốn bàn lại với ông một chút,  sớm chốt mấy việc cụ thể để còn kịp sắp xếp cho ổn thỏa."

Ôn Nho nói tiệc mừng không cần tổ chức linh đình, ông chỉ muốn mời vài người bạn thân đến dự. Nhưng gia đình cô họ hàng đông đúc, mà ông cụ lại là người quảng giao nên thành ra số lượng bạn bè của ông còn nhiều hơn thân thích mấy phần. Chuyện giao thiệp tình cảm, ngoài những dịp lễ Tết ra thì chỉ còn mấy lúc như sinh nhật, mừng thọ hoặc các tiệc mừng nhà có thêm người như cưới hỏi, sinh con giống vậy thôi.

Muốn biết gia cảnh nhà này có vượng hay không thì phải xem lúc đãi tiệc có bao nhiêu khách khứa tới thăm, người đến gồm những nhân vật nào.

Ôn Thời Tập ngã ngựa, cô và ông cụ phải chống đỡ cho danh tiếng của gia đình. Cho nên, dù chỉ là một bữa tiệc nhỏ thì cũng phải làm cho đầy đủ hình thức.

Trước kia, tiệc mừng thọ của ông cụ đều được tổ chức với danh nghĩa của Ôn Thời Tập. Bây giờ Ôn Thời Tập không có ở đây, Ôn Chủy Vũ không muốn để ông cụ vì một đứa con phá gia chi tử mà phải trải qua quãng đời còn lại trong hiu quạnh. Ba cô bỏ đi rồi thì vẫn còn cô ở đây mà.

Ôn Chủy Vũ chuẩn bị dùng danh nghĩa của mình để tổ chức một buổi tiệc linh đình cho ông nội.

Danh sách khách mời đã được chọn xong, cô phải nhanh chóng liên hệ với nhà hàng để đặt chỗ. Theo phương châm "phù sa không chảy ruộng ngoài", cộng thêm nhà hàng của gia đình Ôn Lê rất tốt nên Ôn Chủy Vũ đã gọi cho chú họ của cô – cũng là ba của Ôn Lê – để đặt tiệc. Người dẫn chương trình, đội múa lân đều nhờ cậy ông ấy sắp xếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!