Chương 8: (Vô Đề)

Cơn đau khiến ta co rúm lại, n.g.ự. c loang lổ vết máu. Giữa những tiếng hò hét hỗn loạn, ta chẳng phân biệt nổi thực hay mộng, chỉ có thể bấu chặt lấy vạt áo của hắn ta.

"Điện hạ... người không sao chứ?"

Thượng Hoành siết chặt ta vào lòng, giọng nói run rẩy: "Ta không sao, nàng đừng ngủ, cố gắng chịu đựng!"

Dĩ nhiên ta sẽ không ngủ.

Nhát d.a. o ấy chỉ trúng bả vai, không chí mạng. Nhưng đổi lại, ta có được sự tin tưởng tuyệt đối của hắn ta.

Chỉ đến tận lúc này, hắn ta mới thực sự xem ta là người của hắn ta.

Na Tề Nhĩ từ trên mây rơi xuống địa ngục, bị giáng xuống làm thứ dân, cả đời chỉ có thể đi nhặt phân bò.

Ta đến thăm nàng ta, mang theo rất nhiều bánh nướng.

Chúng ta từng là địch thủ, nhưng lúc này đây, cũng chỉ là hai nữ nhân đáng thương mà thôi.

Na Tề Nhĩ lặng lẽ nhìn ta, rồi bỗng nhiên che mặt khóc lớn: "Ngươi là đồ lừa đảo... Ngươi g.i.ế. c phụ thân ta!"

Nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt hằn học: "Sẽ có một ngày, ta g.i.ế. c ngươi!"

Ta biết, nàng ta không phải đang nói ta.

A Manh bên cạnh lộ rõ vẻ phẫn nộ: "Phi! Đúng là không biết điều! Loại người này không đáng để chủ tử quan tâm, chúng ta mau về thôi, Đại điện hạ còn đang chờ ngài!"

Năm thứ hai ta hòa thân sang Đại Thác, sứ thần Đại Ngụy đến.

Sự sỉ nhục vì bại trận đè nặng trên lưng mỗi một người dân Đại Ngụy.

Năm nào cũng vậy, vàng bạc, trân phẩm vô số phải cống nạp sang Đại Thác.

Trên quan đạo phủ đầy bụi mù, những bách tính c.h.ế. t lặng nhìn từng đoàn xe ngựa nối đuôi nhau tiến vào đất Đại Thác.

Tại sao?

Rõ ràng dân mình đã đói đến không còn sức lực, lại phải đưa lương thực cho kẻ khác.

Tại sao?

Phải dâng nữ nhi của mình, để giặc thù làm trò tiêu khiển.

Hồng nhan hóa cốt khô, anh hùng táng cô phần.

Đành cắn răng nuốt xuống, tự gặm nhấm nỗi nhục nhã trong im lặng.

Năm ấy, ta trở thành Vương phi của Thượng Hoành.

Ta đã sắp quên mất hình dáng của Hạc Từ.

Ký ức về hắn luôn là bộ bạch y, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng.

Hạc đại nhân hiện làm Thượng thư bộ Binh, còn Hạc Từ thì có một chức võ quan ở thao trường.

Còn ra chiến trường ư?

Hắn cầu xin bao lần vẫn chẳng được phê chuẩn.

Mãi đến khi ta hòa thân, hắn vẫn không thể như nguyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!