Ta hạ thấp giọng: "Ta thực sự không muốn đến, nhưng bọn họ vẫn ép ta ngồi lên kiệu hoa. Thượng Hoành, chàng biết không, ta hận chàng, nhưng ta càng hận bọn họ hơn!"
Thượng Hoành ôm lấy ta, giọng điệu như đinh đóng cột: "Quả nhiên, nàng khác với những nữ nhân Đại Ngụy khác, nhưng ta lại thích điều đó. Bọn họ đã đưa nàng đến Đại Thác, vậy nàng nên cắm rễ tại đây, sinh con dưỡng cái. Nàng sinh ra đã thuộc về ta."
"Ta sinh ra đã thuộc về chàng."
Ta lặp lại lời hắn ta, không khỏi bật cười.
Nhưng nữ nhân vốn giỏi ăn nói, Thượng Hoành tin chắc như vậy.
Hắn ta sai người tìm cho ta một thị nữ, gọi là A Manh.
A Manh là con gái của tổng quản mục súc, từ nhỏ chăn dắt gia súc, bởi vậy làn da rám nắng, hai má luôn ửng hồng. Nghe nói sẽ đến hầu hạ ta, nàng ta tắm rửa mấy lượt, nhưng đến lúc gặp ta vẫn ngượng ngùng nói: "Chủ tử, trên người ta vẫn có mùi phân bò, mong chủ tử đừng trách tội."
Ta thấy nàng ta đáng yêu, thiếu nữ mười lăm tuổi, tràn đầy sức sống.
Không giống ta, bề ngoài như một cây xanh, nhưng bên trong đã mục ruỗng, sâu mọt gặm nhấm.
Sống dở c.h.ế. t dở, vẫn phải gắng gượng cho người khác thấy rằng mình còn sống.
Ta kéo A Manh lại gần, bôi chút phấn dung nhan mang từ Đại Ngụy lên mặt nàng ta.
"Thơm quá, chủ tử, đây là gì vậy?"
"Đây là phấn dung nhan của nữ tử Đại Ngụy."
A Manh đỏ mặt: "So với sáp mỡ dê thật là tốt hơn nhiều. Phụ thân ta mua cho ta sáp mỡ dê luôn có mùi rất khó chịu."
"Ngươi thích thì ta cho ngươi."
A Manh vội xua tay: "Chủ tử cho ta rồi, người thì sao? Hai nơi cách nhau vạn dặm, vật này ở hàng rong còn đắt hơn cả hoàng kim."
"Không sao cả, ta đã đến đây, thì nên nhập gia tùy tục. Sáp mỡ dê cũng dùng được."
A Manh tròn mắt nhìn Ch: "Chủ tử không giống những nữ tử Đại Ngụy ta từng gặp." Nàng ta giơ tay làm động tác so sánh: "Những nữ nhân bị gả đến đây, hoặc là thà c.h.ế. t không theo, hoặc là như cỗ máy vô hồn, chỉ biết làm lụng như cái xác không hồn. Nhưng chủ tử… sao lại có thể bình thản như vậy?"
Ta khẽ cười: "Bởi vì bọn họ là bị bắt đi, còn ta là tự nguyện."
A Manh "ồ" một tiếng, không hỏi thêm. Có lẽ nàng ta nghĩ đến những nữ nhân bị cướp bóc, bị giày vò, sống không bằng chết.
Khóc lóc chẳng ích gì, ta đã sớm cạn khô nước mắt trong tháng ngày ở hoàng cung.
Ở Đại Thác, người Đại Ngụy là hạng tiện dân thấp kém nhất, không bằng cả gia súc.
Ngày hôm qua, lại có một đám nữ nhân bị đưa vào quân doanh, ta đếm thử, tổng cộng năm mươi bảy người. Sáng nay còn sống, chỉ còn ba mươi.
Qua đêm nay, sợ rằng lại mất đi một nửa.
Ta trầm mặc hồi lâu, khẽ gọi: "A Manh."
A Manh lập tức đáp lời: "Chủ tử có gì phân phó?"
Ta nhìn nàng ta, nói chậm rãi: "Người Đại Thác biết nói quan thoại không nhiều, trong phủ của ta vẫn cần người Đại Ngụy hầu hạ. Ngươi có thể giúp ta chọn vài người không?"
Thượng Hoành từ trước đến nay chưa từng kiêng kỵ việc bàn luận chính sự trước mặt ta.
Đại Ngụy và Đại Thác xưa nay luôn khinh miệt lẫn nhau, chẳng ai chịu học ngôn ngữ của đối phương.
Thượng Hoành cũng chỉ biết vài câu quan thoại đơn giản. Người Đại Thác bản tính phóng khoáng, không có cái tình triền miên của người Ngụy. Hắn ta tìm đến ta phần nhiều là đẩy ta xuống giường, thô bạo nhiều hơn ôn nhu. Giữa ta và hắn ta chẳng có bao nhiêu lần chuyện trò sâu sắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!