Cảm giác được ánh mắt ta, Thượng Hoành cười nhạt, để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn.
Trước khi bị nhốt vào lồng sắt, tên lính gác cố ý trả lại chủy thủ cho ta.
Không biết là muốn xem ta tự vẫn, hay là muốn chứng kiến cảnh ta liều mạng với tám con ch. ó săn.
Ta không dám cuộn mình lại, chỉ có thể liên tục gào thét với đám ác khuyển.
Bởi vì một khi lộ ra sự khiếp nhược, ta chắc chắn sẽ bị xé thành từng mảnh.
Nhưng dù vậy, bầy chó săn vẫn nhìn ra được ta chỉ đang cố tỏ vẻ mạnh mẽ.
Mùi m.á. u tanh kích thích chúng, khơi dậy bản năng khát m.á. u của loài dã thú.
Một con thử cắn lấy chân ta, thấy ta không có sức phản kháng, cả đàn liền cúi rạp thân thể, chuẩn bị nhảy lên xé xác ta.
Ta siết chặt chủy thủ, thần kinh căng cứng đến cực điểm.
Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác phủ lên người ta.
Trên áo có mùi của chủ nhân, bầy chó săn không còn hung hãn nữa, từng con im lặng ngồi xuống.
Trong bóng tối, ta nghe thấy có người nhẹ giọng trêu đùa chúng.
Ta nghĩ, ta còn không bằng lũ chó này.
Ta không dám ngủ, cắn răng chịu đựng suốt một đêm.
Mãi đến khi mặt trời lên, có người bước vào lồng sắt.
Hắn ta vén chiếc áo khoác lên, lộ ra gương mặt từng xuất hiện trong yến tiệc hôm qua.
Hắn ta nhìn ta đầy hứng thú, nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ ta đang nắm chặt trong tay.
Sau đó, nam nhân quỳ xuống, khẽ "A" một tiếng.
Ta giật mình, chủy thủ lập tức rơi xuống đất.
Hắn ta nói: "Bổn vương là Thượng Hoành, đại hoàng tử của Đại Thác. Ta đã xin phụ hoàng ban ngươi cho ta, bây giờ ngươi là đồ của ta, hiểu chưa?"
Ta khẽ gật đầu.
Thượng Hoành lại hỏi: "Ngươi tên gì?"
Ta đáp: "Lý Hiểu."
Hắn ta nhẩm lại một lượt: "Lý Hiểu, hiểu như minh nguyệt trên trời, trắng như tuyết chốn nhân gian. Cái tên thật đẹp, giống hệt người."
Thượng Hoành bế ta ra khỏi lồng sắt, đến khi đã hoàn toàn an toàn, ta mới cảm nhận rõ cơn đau nhức nơi lòng bàn chân.
Quay đầu nhìn lại, bầy chó săn kia vẫn còn dán mắt vào ta, ánh mắt chực chờ săn mồi.
Thượng Hoành nhìn thấu nỗi sợ hãi của ta, hắn ta nói: "Ngươi phải học cách nghe lời. Nơi này không giống Đại Ngụy, nơi đó người ta nâng niu nữ tử trong lòng bàn tay. Ở đây, ta có vô số cách để trị những kẻ không ngoan ngoãn.
Biết không, mấy con ch. ó săn kia tháng trước vừa ăn một vị thị thiếp của ta, chỉ vì nàng ta vô ý cào xước n.g.ự. c ta."
Ta run rẩy đến phát khiếp, dáng vẻ run như cút non khiến tâm trạng Thượng Hoành càng tốt hơn.
Lớp râu lún phún trên cằm hắn ta cọ sát vào mặt ta, gần như muốn cắt rách da thịt ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!