Chương 3: (Vô Đề)

Thành trì thất thủ, bách tính trôi dạt khắp nơi. Trên đường đầy rẫy thi thể, vô số ánh mắt tê dại dõi theo đoàn hòa thân, nhưng chẳng ai dừng lại lâu, chỉ vội vã xuôi về phương nam.

Nếu không tìm được chốn dung thân, họ sẽ không sống nổi qua mùa đông sắp tới.

Khoảng mười ngày sau, đoàn người đến địa phận Đại Thác chiếm lĩnh.

Người Đại Thác thô bạo, ánh mắt tựa sói, chằm chằm nhìn đoàn xe như nhìn một miếng thịt béo.

Thỉnh thoảng có kẻ nhìn bọn cung nữ đi theo cười quái dị, trong tay nắm dây xích dắt theo những người Đại Ngụy đã bị giáng xuống tầng lớp hèn kém nhất.

Chúng ta đều hiểu rõ, mình chỉ là miếng thịt nằm trên thớt.

Công chúa được hoàng thất hưởng dụng, đám người hầu bên dưới thì bị ban cho các tướng lĩnh lập công. 

Nơi nô lệ đi qua luôn lưu lại một vệt m.á. u dài.

Không có giày, lòng bàn chân bị mài rách rất nhanh sẽ lở loét, nhiễm trùng. Lúc đó, người Đại Thác sẽ không chút do dự mà g.i.ế. c c.h.ế. t nô lệ.

Bởi vì ở đây, những kẻ tuyệt vọng không thể chạy thoát của Đại Ngụy vẫn còn quá nhiều.

Tiểu Đào run rẩy sợ hãi, nàng ấy là nha hoàn hồi môn. Sau khi ta bị hoàng thất sai sử, nàng ấy hẳn sẽ bị thu dụng, cũng có thể bị đem thưởng cho đám binh lính Đại Thác khát tình.

Bọn chúng chưa từng gặp nữ tử kinh thành Đại Ngụy, chỉ nghe đồn rằng họ yếu mềm như nước mùa xuân Giang Nam.

"Tiểu thư." Tiểu Đào lấy ra một bình sứ nhỏ: "Đây là hạc đỉnh hồng."

Nàng ấy khóc đến đỏ hoe mắt: "Nô tỳ sợ lắm, tiểu thư."

Hai mươi hai cung nữ theo hầu, có lẽ ai cũng mang theo một bình độc dược.

Nhưng ta biết, thứ độc này sẽ không qua nổi cửa cung Đại Thác.

Bước vào cổng cung, bọn họ sẽ bị lột sạch quần áo, khám xét kỹ lưỡng. Muốn chết, chỉ có thể uống hết chỗ độc dược này trước khi vào cung, mới có thể giữ lại toàn thây.

Tiểu Đào đã khóc đến không thành tiếng.

"Chúng ta có thể chết, nhưng tiểu thư thì sao? Nếu tiểu thư chết, Đại Thác chắc chắn sẽ lấy cớ phát binh!"

Ta vỗ về tay nàng ấy, dịu giọng: "Đừng sợ, chúng ta không ai phải c.h.ế. t cả."

Đây là tòa thành cuối cùng, qua khỏi đây chính là Đại Thác.

Thành thủ là cựu thần của Đại Ngụy, vì dễ bề quản lý, Đại Thác đã lưu ông lại cai quản nơi này. Trong thành có thương đội qua lại giữa hai nước.

Ta lấy ra số vàng bạc hồi môn giao cho Tiểu Đào: "Thành thủ và phụ thân ta có giao tình, ngươi nói người cũ nhờ vả, ông ấy nhất định sẽ tận lực giúp đỡ."

Ta mỉm cười, lau đi nước mắt của Tiểu Đào: "Thế đạo loạn lạc, ngươi phải sống thật tốt."

Tiểu Đào mắt đỏ như quả hạch đào, gần như ngất đi trong lòng ta: "Hu hu hu, tiểu thư, người phải làm sao bây giờ?"

3

Mấy ngày xóc nảy trôi qua, cuối cùng ta cũng đến hoàng cung Đại Thác.

Giống như bà v. ú đã dạy, việc đầu tiên sau khi vào cung chính là bị lột sạch y phục, bị khám xét từ đầu đến chân.

Sau đó, ta khoác lên y phục dị tộc, học theo lễ nghi của bọn họ mà cúi đầu bái kiến hoàng đế.

Buổi tối tất nhiên sẽ có yến tiệc, song hoàng đế muốn công chúa cũng chẳng phải để nâng niu như trân bảo. Ông ta chỉ muốn khoe khoang mình đã đoạt được một báu vật, sau đó lại làm nhục trước mắt quần thần, để sỉ nhục kẻ địch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!