Thượng Hoành lặp lại, bỗng bật cười, bàn chân dẫm mạnh xuống bả vai ta. Những vết thương chồng chất lập tức nhức nhối, đau đớn tựa như bị nghiền nát.
Ta cắn chặt răng, đến khi trong miệng tràn ngập vị tanh của máu.
"Hừ, nếu không tin, cứ lục soát hoàng cung Đại Thác mà tìm xem, liệu có thấy người các ngươi muốn tìm hay không?"
Người kia tức đến mức nghiến răng: "Vô sỉ!"
Ta nhận ra nàng ta, đó chính là công chúa Khánh Dương thật sự.
2
Trước khi hòa thân, nàng ta và Hạc Từ có một mối hôn ước.
Chiến sự nơi tiền tuyến căng thẳng, Đại Ngụy liên tiếp bại trận. Liên tục cắt nhượng mười lăm tòa thành, dâng lên vô số vàng bạc châu báu, mới có thể cầu hòa.
Đại Thác còn đưa ra một điều kiện: Phải có một vị công chúa.
Bệ hạ chỉ có một công chúa Khánh Dương chưa gả, tất nhiên không nỡ. Thế nên người được chọn hòa thân phải là nữ tử xuất thân thế gia tông tộc, và ta chính là kẻ may mắn ấy.
Mẫu thân ta gần như khóc cạn nước mắt.
"Nếu sớm biết, mùa xuân năm nay chúng ta đã định thân cho con với Hạc gia rồi!" Nhưng chuyện đến nước này, nói gì cũng đã muộn.
Thánh chỉ ban xuống, ta chỉ có một ngày để ở bên mẫu thân. Qua hôm sau, theo quy củ, ta phải vào cung để hoàng hậu dạy bảo.
Ta đương nhiên không muốn. Đã là sinh ly, thì lẽ ra nên ở lại trong phủ, tận trọn đạo làm con. Cứ thế chia cách, chẳng khác nào lấy d.a. o khoét vào tim, khiến người ta gan ruột đứt đoạn.
Nhưng thánh mệnh khó cãi, ta vẫn phải tiến cung.
Từ đó, ta đội danh nghĩa công chúa Khánh Dương, ta chính là nàng ta.
Công chúa nhỏ hơn ta hai tuổi, đang tựa đầu lên đầu gối hoàng hậu.
Mái tóc nàng ta đen nhánh mềm mại, dưới ánh mặt trời phảng phất vầng sáng nhàn nhạt.
Công chúa nhìn ta, khóe môi nở nụ cười.
"Liễu Kiểu, chờ sau này đánh thắng trận, Đại Ngụy nhất định sẽ đón tỷ về nhà."
Nhiều năm trôi qua, ta vẫn nhớ rõ câu nói ấy.
Nhớ rõ buổi chiều xuân hôm ấy, công chúa đã hứa với ta. Một ngày nào đó, nàng ta sẽ đón ta về nhà.
Ta có một cung điện riêng, ngăn cách bởi con đường dài hun hút, bên cạnh chỉ có một cung nữ già làm bạn.
Tháng sau chính là ngày hòa thân.
Cung nữ già đã điểm bạc tóc, xét theo tuổi hẳn đã nên xuất cung. Ta hỏi bà vì sao không rời đi, bà vừa cắt tỉa sợi chỉ thừa trên áo cưới vừa đáp: "Bên ngoài đang giao tranh, những người như nô tỳ đi ra cũng chẳng sống được bao lâu." Bà cúi đầu: "Nhưng để một nữ tử nhỏ bé đổi lấy hòa bình của hai nước, ai cũng biết đó không phải là kế lâu dài."
Ta giả vờ không nhìn thấy giọt lệ trong mắt bà, ngẩng đầu lên thì trông thấy Hạc Từ đang ngồi trên tường.
Hắn bị phạt, nghe nói đã bị Hạc đại nhân nhốt lại nửa tháng, chỉ vì hắn khóc lóc, làm ầm ĩ, không chịu hủy bỏ hôn ước giữa hai người.
Hạc Từ nói: "Ta và Liễu Kiểu từ trong bụng mẹ đã định ước, sao có thể nói bỏ là bỏ?"
Hai mắt hắn thâm quầng, vạt áo cũng bẩn thỉu.
Hắn cứ ngồi trên tường, cố chấp canh giữ suốt một đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!