Chương 15: (Vô Đề)

Mặt hồ này, vào mùa đông, nước sẽ được dẫn vào chuồng ngựa, chuồng bò, chuồng cừu. Nó chỉ dành riêng cho gia súc của quân đội, dân thường không được phép dắt trâu bò đến đây uống nước.

"Đại Thác và Đại Ngụy còn tiếp tục đánh nhau không?"

Thượng Hoành vuốt ve mái tóc dài, thô ráp của ta. "Đương nhiên rồi."

Ánh mắt hắn ta tràn đầy căm hận. "Ta sẽ tự tay c.h.ặ. t đ.ầ. u Hạc Từ, mang đến cho ngươi."

Nhưng trước đó, hắn ta cần nghỉ ngơi lấy sức.

Bọn họ vây đất chăn thả gia súc, thậm chí còn thử trồng trọt.

Chỉ là, đất đai Đại Thác không thích hợp cho cây trồng sinh trưởng, thiếu nước, cũng thiếu nhiệt độ.

Thượng Hoành không ít lần ngưỡng mộ mà nói: "Phương Nam đúng là nơi tốt, lương thực nhiều vô kể, ăn mãi không hết. Rồi sẽ có một ngày, chúng ta chiếm được phương Nam. Chiếm lấy đất đai và nữ nhân nơi đó."

"Haha, ta sẽ cướp về một nữ nhân xinh đẹp, hiền thục, sinh con đẻ cái, truyền đời thiên hạ này."

Hắn ta quan sát sắc mặt ta, cười nhạt: "Liễu Kiểu, ta sẽ không nghĩ đến chuyện đem nó tặng ngươi nữa đâu, vì ngươi là một kẻ lừa đảo xảo quyệt."

Ta chỉ có thể tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng Thượng Hoành vốn không tin ta.

Đến ngày hai quân giao chiến, hắn ta thậm chí còn nghĩ đến việc dùng ta để tế trời, cổ vũ sĩ khí.

Và hắn ta thực sự đã làm vậy.

"Liễu Kiểu, giữ ngươi bên cạnh khiến ta mất đi sự tỉnh táo.

"Ta chỉ có thể chôn giấu ngươi trong mồ chôn của chính mình."

Ta nheo mắt lại, nhìn không rõ dáng vẻ của Hạc Từ.

Đã lâu đến thế rồi sao?

Từ đó đến nay đã ba năm hay năm năm rồi?

Ta nhìn xuống đôi bàn tay thô ráp của mình.

Suốt ngày chăm sóc gia súc, hầu hạ Thượng Hoành, ta đã già đi đến không còn nhận ra bản thân.

Nhưng ta vẫn chưa đến ba mươi tuổi, ta còn có thể về nhà không?

Thượng Hoành túm lấy tóc ta, ép ta phải ngửa đầu lên, chật vật đối diện với Hạc Từ.

Hắn ta hét lớn về phía Hạc Từ: "Ngươi còn nhớ nàng ta không? Nàng ta từng là công chúa của ngươi, nhưng bây giờ, nàng ta chỉ là nô lệ của ta!"

Hạc Từ trầm giọng đáp: "Chuyện giữa chúng ta không liên quan đến một nữ nhân! Thả nàng ra!"

Thượng Hoành cười vang, giơ đao lên rạch một nhát vào đùi ta.

Máu tươi chảy ra không ngừng, phía sau đám binh sĩ hò hét đòi g.i.ế. c ta.

Thế là hắn ta hung hăng ném ta xuống đất.

Ta khó khăn nhổ ra một ngụm máu, lê lết bò về phía sau.

"Haha, nhìn xem, nàng ta còn chẳng muốn quay về kìa!"

Ta ôm lấy vết thương, gắng gượng đứng dậy, lưng còng xuống, chạy về trại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!