Ta nhìn thẳng vào mắt hắn ta. Đôi đồng tử nâu nhạt vẫn ánh lên vẻ dò xét cùng xa cách.
Điều đó có nghĩa, hắn ta chưa bao giờ thật sự tin tưởng bất kỳ ai.
Ta cắn chặt miệng chén, vị bạc kim lạnh lẽo đọng lại nơi đầu lưỡi, lan ra chát đắng.
— Với bộ dạng này, ta còn xứng đáng trở về sao?
Thượng Hoành bật cười trầm thấp, nâng cằm ta lên, ngón tay xoa nhẹ lên vết sẹo vẫn còn đau nhức.
— Lý Hiểu, ngươi đã không còn là ánh trăng nơi trời cao, tuyết trắng chốn nhân gian nữa rồi.
Hắn ta nói: — Ngươi cuối cùng cũng đã sa đọa tận cốt tủy.
Đêm đó, ta rúc vào lòng Thượng Hoành.
Nước trong phòng được thay ba lượt.
Hắn ta hôn lên những vết sẹo chằng chịt trên lưng ta. Trong gương đồng phản chiếu hai khuôn mặt—
Một kẻ xấu xí, một kẻ điên cuồng.
Thượng Hoành hỏi: — Khi xưa, có phải ngươi đã giở trò trong bức thư đó không?
Hắn ta trầm giọng: — Ta đã lục soát, nhưng không tìm được chứng cứ.
Ta không trả lời. Có chứng cứ hay không cũng chẳng quan trọng.
Hắn ta đã khẳng định là ta, thì đã sớm định sẵn sẽ hủy hoại ta.
Thượng Hoành ghét ánh mắt băng lãnh cùng những suy nghĩ sâu xa khó dò của ta. — Ngươi đang nghĩ về hắn, ngươi không thực sự thuộc về ta.
Giọng ta khàn đặc: — Nếu ta không yêu ngài, vì sao lại không khuất phục trước A Lỗ Bổ? Chẳng lẽ ta không sợ c.h.ế. t sao?
Thượng Hoành sững sờ, còn ta thì liên tục truy vấn: — Chẳng lẽ ta không sợ c.h.ế. t sao?
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống lồng n.g.ự. c hắn ta.
— Điện hạ chưa từng tin ta, có đúng không?
Ta nghe thấy tiếng thở dài của hắn ta, biết rằng hắn ta đã xóa bỏ hoài nghi trong lòng.
Hạc Từ cùng đoàn người chẳng ở lại Đại Thác bao lâu. Lần này, ta và hắn, ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau.
Ngày rời đi, ta đứng trên sườn núi cao. Gió thổi tung mái tóc ta, cay xè nơi khóe mắt.
Hạc Từ cưỡi ngựa, lưng thẳng tắp như tùng bách. Hắn dần đi xa, chỉ thoáng quay đầu nhìn lại.
Dừng lại trong chốc lát, rồi vẫn tiếp tục lên đường.
Ta cũng dụi mắt, rồi quay người rời đi.
Thành Bình Quan bị chiếm đóng cuối cùng cũng trở về Đại Ngụy.
Thành thủ gửi đến những di vật từng bị bỏ lại của đoàn hòa thân năm ấy.
Là những thứ thuộc về công chúa Khánh Dương.
Hương phấn, ấm đồng, vài món trang sức tinh xảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!