Tất cả mọi người đều hiếu kỳ, muốn xem ta và nàng sẽ đối đầu thế nào. Nhưng phần lớn đều không đặt hy vọng vào ta, vì họ cho rằng với thân phận thấp kém, ta không đủ tư cách để đấu với Tống Chỉ Hân.
Thế nhưng, khi gặp ta, Tống Chỉ Hân không tỏ ra giận dữ, mà ngược lại, nở một nụ cười đầy ẩn ý:
"Đã lâu không gặp, Liễu Tiệp dư quả thật càng ngày càng rạng rỡ. Xem ra vụ trúng độc hôm trước không làm ảnh hưởng gì đến sức khỏe của Tiệp dư, bản cung thật yên tâm."
Lời nói có vẻ quan tâm, nhưng rõ ràng là nhắc nhở ta rằng nàng không quên chuyện ta bị đầu độc.
Ta cúi người hành lễ, đáp lại:
"Làm phiền nương nương bận tâm, đó là lỗi của thần thiếp."
Tống Chỉ Hân cười nhạt:
"Liễu Tiệp dư, ngươi bày ra một kế lớn như vậy, cuối cùng bản cung vẫn bình an vô sự. Ngươi không thấy tức giận sao?"
Lời nói đầy vẻ đắc ý.
"Phụ thân của bản cung là Thái phó, đứng đầu văn thần trong triều đình, là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng. Có ông ấy, bản cung sẽ mãi đứng vững như núi. Ngươi nghĩ chút mưu mẹo nhỏ của ngươi có thể làm gì được bản cung?"
"Ngươi muốn chơi, bản cung sẽ chơi cùng ngươi. Nhưng bản cung sẽ chơi đến khi ngươi kêu trời không thấu, kêu đất không hay…"
Ta nhìn thẳng vào nàng, bình tĩnh hỏi:
"Nương nương có chắc Thái phó đại nhân sẽ luôn đứng về phía người không?"
Tống Chỉ Hân cười nhạt, hoàn toàn không để lời ta vào mắt. Ta cũng không tiếp tục tranh cãi, bởi vì đã đến lúc đối phó với nhà họ Tống.
Ta biết, Tiêu Vũ chắc chắn cũng đã bắt đầu hành động.
Ba ngày sau, cung đình rộ lên lời đồn rằng Thái phó Tống Diên Xương có một đứa con riêng đến nhận tổ tông.
Tin đồn lan nhanh như lửa, chẳng mấy chốc đã truyền khắp kinh thành. Thậm chí, Hoàng thượng cũng sai người đi tìm hiểu.
Hai điều kiện ta đưa ra cho Tiêu Vũ: một là để lại dòng m.á. u của hắn, hai là màn kịch con riêng này.
Đứa con riêng là do Tiêu Vũ tìm, dung mạo hắn có ba phần giống Tống Diên Xương.
Năm xưa, khi mẫu thân mang thai ta và bị bán vào thanh lâu, ta không tin phụ thân ta và Đại phu nhân không biết bà đang mang thai.
Dù vậy, những năm qua ông ta hoàn toàn không quan tâm đến đứa trẻ. Nhưng hiện tại, khi tuổi đã cao, đời này chỉ có một cô con gái, việc không có con trai nối dõi chắc chắn là nỗi tiếc nuối lớn của ông.
Nếu bây giờ xuất hiện một người con trai, chắc chắn ông sẽ vô cùng vui mừng.
Con trai và Đại phu nhân, nếu phải chọn một, ta tin rằng người như Tống Diên Xương sẽ chọn con trai.
Quả nhiên, sự việc diễn ra đúng như ta dự đoán.
Ông bắt đầu điều tra thân thế của đứa con trai, và mọi dấu vết đều dẫn đến Xuân Cảnh Lâu.
Xuân Cảnh Lâu là nơi của chúng ta, ngoài Hoàng ma ma và những người tỷ muội trong thanh lâu, không ai biết được rằng mẫu thân ta sinh ra một bé gái. Vì vậy, tất cả đều khai rằng mẫu thân ta đã sinh một bé trai.
Thêm vào đó, với sự sắp đặt trước của Tiêu Vũ, những gì Tống Diên Xương điều tra được đều là thứ chúng ta muốn ông ta thấy.
Kết quả, ông hoàn toàn tin tưởng đây là con trai ruột của mình và nhất quyết muốn nhận lại đứa trẻ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đứa con trai giả kia đặt điều kiện: trong Tống phủ, hắn và Đại phu nhân chỉ có thể chọn một người ở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!