Tiểu thái giám cúi người nhận thư, chuẩn bị lui ra, nhưng ta đột nhiên hỏi:
"Dạo này, sức khỏe Vương gia có tốt không?"
Tiểu thái giám theo bản năng cúi đầu đáp:
"Thân thể chủ tử rất khỏe…"
Chưa nói hết câu, ánh mắt hắn lập tức chuyển sang hoảng sợ, nhìn ta không chớp mắt.
Ta phất tay, thản nhiên nói:
"Lui ra đi."
Lời nói vô ý của hắn đã xác nhận phán đoán của ta.
Ánh trăng lên cao, Hoàng thượng tối nay đến cung Thục phi, ta sớm đã yên giấc và bảo cung nữ, thái giám lui ra ngoài viện.
Mãi đến giờ Tý, khi ta vẫn trong trạng thái cảnh giác, cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ. Trước khi kịp phản ứng, một bóng người đã nhanh chóng đáp xuống giường ta.
Lòng ta thoáng kinh hãi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, bởi ta biết rõ người đến là ai.
"Hẳn ngươi biết bản vương là ai?"
Người đó lên tiếng, qua ánh trăng ta nhìn rõ khuôn mặt hắn – chính là vị công tử hôm trước.
Lúc này, trên môi hắn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sóng ngầm đáng sợ.
Ta khẽ mỉm cười, nói:
"Hôm nay ta cố ý muốn Vương gia hứa hai việc, chính là để thử ngài."
"Hai việc này rõ ràng cần Vương gia làm chủ. Tiểu thái giám và những người ẩn mình trong cung không ai dám tự quyết, họ chỉ có thể bẩm báo lại với ngài."
"Từ Phù Phong Uyển đến cửa cung, dù đi nhanh nhất cũng mất nửa canh giờ. Một chuyến đi, một chuyến về, tất cả chưa đầy hai canh giờ. Điều này chứng tỏ nơi ngài ở rất gần hoàng cung."
"Quanh hoàng cung, ngoại trừ phủ đệ của hoàng thân quốc thích, không có quan viên nào khác. Trong số hoàng thân quốc thích, người có tai mắt trong cung, lại còn mở thanh lâu để thu thập tình báo, chỉ có một – Túc Vương Tiêu Vũ, đệ đệ của Hoàng thượng."
Thực ra, đây là suy đoán của ta. Vì thế, khi tiểu thái giám rời đi, trong lúc hắn lơ là, ta đã thử thăm dò một chút, và lời nói của hắn đã xác nhận tất cả.
Tiêu Vũ tiến lên, một tay bóp lấy cổ ta, ánh mắt lạnh lẽo:
"Ngươi biết nhiều như vậy, không sợ bản vương g.i.ế. c người diệt khẩu sao?"
Ta không hề vùng vẫy, ngược lại vòng tay ôm lấy hắn, cười khẽ:
"Ta vốn là người của Vương gia, dĩ nhiên không sợ ngài diệt khẩu…"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tiêu Vũ bật cười nhạt:
"Chuyện thứ nhất, bản vương sẽ giúp ngươi. Vậy còn chuyện thứ hai?"
Ta ngẩng đầu, bình thản đáp:
"Xin vương gia cho ta một đứa con."
Nghe vậy, Tiêu Vũ thoáng sững người, nhưng rồi nhanh chóng bật cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!