Chương 83: Mang thai rồi!

Một năm rưỡi sau khi kết hôn, Chu Lai mang thai.

Chuyện có thai này thật ra cũng không đơn giản, bởi vì trước khi cưới, Lâm Tư Dật từng đi thắt ống dẫn tinh. Vậy nên, muốn có con thì trước hết phải đến bệnh viện làm một tiểu phẫu để nối lại.

Thật ra, Lâm Tư Dật chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con. Người muốn có con là Chu Lai. Ngay cả chuyện đi nối lại cũng là do cô dùng hết mọi chiêu thức quyến rũ, cuối cùng mới khiến anh miễn cưỡng đồng ý đến bệnh viện.

Ban đầu, chuyện sinh con chỉ là một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Chu Lai. Hôm đó, cô và Lâm Tư Dật cùng ra ngoài ăn tối. Sau bữa ăn, cô vào nhà vệ sinh, lúc ra thì thấy anh đang ngồi xổm trước cửa, chơi đùa với một cậu bé.

Mẹ cậu bé ấy đi một mình, không tiện cho con trai đã năm tuổi vào nhà vệ sinh nữ. Đúng lúc Lâm Tư Dật đứng ngoài đợi Chu Lai, liền tiện tay trông chừng giúp một lúc.

Anh lúc đó đang kiên nhẫn cầm một chiếc lá màu xanh, giải thích cho cậu bé một loạt câu hỏi. Cậu bé nhìn anh chăm chú, liên tục hỏi: "Chú ơi, sao lá cây lại chuyển màu vàng ạ?"

Lâm Tư Dật cũng trả lời hết sức nghiêm túc, nào là chất diệp lục, chất lutein, chất carotene, rồi thì sự thay đổi thời tiết, khí hậu, sâu bệnh, đủ các nguyên nhân.

Cậu bé nghe xong vẫn mơ màng: "Vậy liên quan gì đến cà rốt ạ?"

Anh lại bắt đầu giải thích lại từ đầu. Vậy mà chẳng hề tỏ ra bực bội chút nào, thậm chí còn chủ động điều chỉnh lại cách dùng từ cho dễ hiểu hơn. Anh hiểu biết rộng, trả lời đâu ra đấy.

Đột nhiên cậu bé nói: "Chú giỏi quá, chú có thể làm bố của cháu được không?"

Lâm Tư Dật bật cười, dịu dàng đáp: "Chú không thể làm ba cháu được."

Cậu bé cúi đầu buồn bã: "Nhưng cháu muốn đổi sang một người bố giống như chú. Bố cháu chỉ biết hút thuốc uống rượu, về đến nhà là ngủ, chưa bao giờ giải thích gì cho cháu cả."

Lâm Tư Dật đưa tay xoa đầu cậu bé, nhẹ giọng nói:  "Nếu sau này cháu có gì muốn hỏi, có thể gọi điện cho chú."

Cậu bé lại níu lấy tay anh: "Chú làm bố cháu nhé, cháu xin chú đấy!"

Chu Lai đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, không nhịn được mà bật cười khẽ. Trong lòng bất giác nảy sinh một ý nghĩ: Nếu cô và anh có một đứa con, chắc hẳn anh cũng sẽ dịu dàng nhẫn nại như vậy mà dạy con đủ điều.

May mắn thay, mẹ cậu bé kịp thời từ nhà vệ sinh bước ra, mới tránh được một màn "kịch" lớn.

Sau đó, Chu Lai hỏi anh: "Nói thật đi, anh có muốn có một đứa con không?"

Anh đáp là chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

Chu Lai lại nói:  "Tự nhiên em thấy nếu tụi mình có một đứa cũng hay đó chứ. Hay là… tụi mình sinh một đứa đi?"

Anh biết cô chỉ là nói đùa cho vui, liền bảo: "Mười tháng mang thai cộng thêm thời gian hồi phục sau sinh, nói nghe thì đơn giản, nhưng với phụ nữ thì sinh con là một trận chiến lớn."

Chu Lai thì bướng bỉnh: "Vậy sao bao nhiêu phụ nữ vẫn sinh con? Có thấy ai kêu ca gì đâu. Hơn nữa, em đâu phải không có khả năng nuôi, sinh mười đứa cũng không thành vấn đề."

Anh không tranh cãi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói: "Giờ mình đừng bàn chuyện này nữa."

Quả thật ban đầu Chu Lai chỉ là hứng lên nói vậy, nhưng sau đó, suy nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, thậm chí ngày càng mãnh liệt hơn. Cô hiểu, sinh con là việc cực khổ, nhưng không hiểu sao lại rất muốn trải nghiệm cái gọi là "đau đớn đó" một lần. Cũng giống như người ta vẫn hay nói: tự tìm khổ mà chịu.

Lâm Tư Dật lúc ấy chỉ đáp: "Tình trạng của anh em cũng biết rồi, tụi mình không thể có con."

Chu Lai nghiêng đầu nhìn anh, nói: "Anh đừng có qua loa với em. Trước kia anh chẳng bảo nối lại thì có thể có con sao? Giờ lại bảo là không được?"

Anh đáp gọn lỏn: "Anh không muốn có con."

Cô cứng rắn nói: "Nhưng em muốn!"

"Vậy em tự sinh đi."

"Em sinh kiểu gì được? Anh không chịu sinh với em đúng không? Vậy em đi tìm người khác!"

"Không cho phép!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!