Chương 81: Kết hôn rồi!

Chu Lai và Lâm Tư Dật tổ chức hôn lễ vào ngày 1 tháng 11 năm 2017. Trùng hợp cũng là sinh nhật của cô.

Về sau mỗi lần nhắc lại, cô luôn cảm thấy mình thiệt thòi quá. Sinh nhật và ngày kỷ niệm kết hôn trùng nhau, quà cũng chỉ được nhận một lần, chẳng phải là quá hời cho thầy Lâm hay sao?

Nhưng nói cho cùng, khi anh hỏi cô muốn quà sinh nhật gì, em đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng mới đưa ra một đáp án là kết hôn.

Người ta vẫn thường nói kết hôn là chuyện nhất thời bốc đồng, nhưng cô lại vô cùng chắc chắn: người cô muốn lấy chính là anh, và cô nóng lòng muốn được trở thành vợ của anh. Đến mức bạn thân cô là Phương Tinh còn hay trêu: không ngờ Chu Lai cũng có lúc nôn nóng muốn lấy chồng như vậy.

Cô chỉ cười và phản bác: trước khi gặp anh, cô chưa từng nghĩ đến chuyện lấy ai cả.

Xuất thân từ một gia đình không trọn vẹn, bố mẹ ly hôn ít nhiều cũng khiến cô có cái nhìn dè dặt về hôn nhân. Hồi còn đi học, cô chẳng những chưa từng yêu sớm, mà thậm chí còn chưa một lần nghĩ đến việc lấy chồng.

Ý nghĩ về hôn nhân lần đầu nhen nhóm trong cô là vào một buổi tối sau giờ làm, khi cô trở về nhà trong trạng thái kiệt sức. Nhưng khi mở cửa ra, đèn sáng ấm áp, hương thơm của bữa tối lan tỏa khắp nhà, rồi anh xuất hiện trước mắt cô. Mọi mệt mỏi trong cô dường như tan biến ngay lập tức.

Hôm ấy, nghe tiếng cô mở cửa, anh từ bếp chạy ra. Anh mặc đồ ở nhà đơn giản, vóc dáng cao lớn quấn chiếc tạp dề do cô mua, hoàn toàn không có chút nào lạc quẻ. Anh mỉm cười bước lại gần, tự nhiên đón lấy túi xách trên tay cô, cúi người hôn nhẹ lên trán cô rồi nói: "Anh tan lớp sớm, tiện tay hái một cây cải thảo trong vườn rau trường. Rau sạch, hoàn toàn không thuốc trừ sâu.

Em về đúng lúc đấy, mau vào nếm thử món cải chua cay anh vừa làm!"

Thời điểm đó, cô bận tối mắt tối mũi vì tính năng livestream mới ra mắt, ngày nào đi làm cũng chỉ mong nhanh được tan ca. Rồi cô chợt nhận ra: điều khiến cô mong tan làm đến vậy, không phải vì công việc mệt mỏi, mà là vì cô muốn gặp anh.

Nếu anh đi công tác không ở nhà, cô chẳng còn hứng thú sớm hay muộn trở về căn hộ trống vắng. Nhưng nếu anh ở nhà, từ chiều là cô đã bắt đầu háo hức được về sớm.

Chỉ cần anh có ở đó, dù đang bận gì, anh cũng sẽ ra tận cửa đón cô.

Có khi anh bế bổng cô lên hôn tới tấp, có khi nhét vào tay cô một loại trái cây kỳ lạ, có khi là bó hoa tươi do chính tay anh trồng, hay là những câu chuyện thú vị anh kể về đám học trò…

Sống chung với một người đàn ông như thế, cuộc sống dù giản dị nhưng chưa bao giờ thiếu yêu thương.

Thế rồi cô nghĩ, chúng ta đã như vợ chồng rồi, vậy thì tại sao không kết hôn thật sự?

Khi từ "kết hôn" đột nhiên hiện lên trong đầu, chính cô cũng sửng sốt.

Cô thật sự… muốn lấy chồng sao?

Nhưng một khi đã có ý định gì đó, với tính cách của cô nếu không thực hiện ngay thì cứ thấy trong lòng trống rỗng. Huống chi, cô cũng chẳng phải người sĩ diện gì cho cam, cứ có dịp là mặt dày hỏi anh: "Anh tính bao giờ mới chịu cưới em đấy?"

Câu trả lời của anh chưa bao giờ là qua loa.

Cô hiểu rất rõ suy nghĩ của anh, và cô từng nói với anh: "Không có nhẫn kim cương cũng chẳng sao, em không cần gì cả."

Nhưng anh lại cứng đầu hiếm thấy: "Nhưng anh không muốn em phải chịu thiệt."

Cô chưa từng thấy mình chịu thiệt. Ai quy định kết hôn là phải có nhẫn lớn? Váy cưới đắt tiền?

Điều cô để tâm từ trước đến nay, chỉ là con người anh mà thôi.

Anh luôn nói anh không phải người lãng mạn, nhưng lại cực kỳ xem trọng cảm giác "nghi thức".

Cái gọi là "nghi thức" là vào mỗi dịp lễ đều chuẩn bị quà tặng, là vào một ngày đặc biệt đều được anh cẩn thận lên kế hoạch.

Với chuyện cưới xin, anh càng không thể làm qua loa.

Anh không có siêu xe, cũng chẳng thể tặng cô biệt thự, nhưng anh có thể nấu cho cô ba món một canh, mỗi lần cô về nhà đều ra tận cửa đón.

Để chuẩn bị cho đám cưới này, anh đã âm thầm chuẩn bị suốt hai năm, cuối cùng cũng dâng đến tay cô một món quà khiến cô mãn nguyện.

***

Tổ chức đám cưới mệt đến mức nào thì cô hối hận lấy chồng đến mức đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!